Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 252 : Làm khách (4)
Ngày đăng: 04:57 19/04/20
Lúc xế chiều, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đi bộ một vòng quanh thôn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vô tình đi tới ruộng, Chu Tiểu Vân chỉ vào khoảnh đất nhà mình trồng rau cho Lưu Lộ thấy, đột nhiên nhớ lại trước đây thường đi đào rau dại.
Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới cây tể thái, sủi cảo thì thèm chảy nước miếng, truy vấn Chu Tiểu Vân loại rau dại nào là cây tể thái.
(Chi tiết xem lại
Chu Tiểu Vân bật cười: Đại tiểu thư ở thị trấn tất nhiên không biết cây gì gọi là cây tể thái!
“Nè, chính là nó.” Cô khom lưng nhổ lên một gốc cây tể thái tươi non cho Lưu Lộ nhìn, Lưu Lộ lật tới lật lui nhìn hồi lâu rồi hỏi một câu: “Cây tể thái làm sủi cảo ăn rất ngon à? Không biết làm có phức tạp không.”
Chu Tiểu Vân hiểu ngay, hoá ra vị đại tiểu thư này muốn ăn món sủi cảo làm từ cây tể thái. Quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy làm gì, cứ nói thẳng là được. Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, nhà Lưu Lộ gia giáo thực sự rất tốt!
Chu Tiểu Vân nhìn ngắm bốn phía, chỗ này có không ít cây tể thái chỉ là không có dao cũng chẳng có rổ, làm thế nào bây giờ? Về nhà lấy vậy, cô hạ quyết tâm kéo Lưu Lộ quay đầu lại, vừa đi được hai bước, đã thấy hai anh em Đại Bảo Tiểu Bảo đi tới.
Từ xa đã nghe tiếng Đại Bảo ồn ào: “Tìm các em nửa ngày, sao lại chạy tới đây.”
Chu Tiểu Vân cố hết sức tạo cơ hội cho anh trai, kéo Tiểu Bảo về nhà lấy rổ lấy liềm, để Đại Bảo và Lưu Lộ ở ruộng chờ. Đại Bảo vui mừng quá đỗi, cảm thấy trên đời này chỉ có em gái tốt nhất! Lưu Lộ có ấn tượng rất tốt với Đại Bảo, hỏi cậu về chuyện đánh người xảy ra gần đây.
Hễ nhắc tới việc này là Đại Bảo lên tinh thần, nói từ việc làm sao mình nghe được tên trường của Cố Vạn Bảo, lại dẫn bạn học ngồi xe đến trường kia tìm Cố Vạn Bảo như thế nào, cuối cùng càng anh dũng đánh Cố Vạn Bảo một trận ra sao vân vân.
Nhị Nha nhỏ nhất, nhưng bàn tay khéo léo hơn hai anh trai nhiều, mấy giây một cái tốc độ nhanh nhất.
Chu Tiểu Vân cảnh cáo Nhị Nha ham tốc độ một tiếng: “Chu Tiểu Nguyệt, em nặn sủi cảo niết chặt một chút, giống như em thì sủi cảo nặn ra cho vào nồi sẽ ở riêng.” Vỏ đi đằng vỏ, nhân đi đằng nhân. Nhị Nha cười hì hì, cuối cùng cũng chậm lại, bóp chặt vỏ sủi cảo hơn.
Tiểu Bảo cẩn thận làm rất kiên nhẫn, nặn sủi cảo hình dạng không đẹp nhưng rất chắc chắn. Nặn sủi cảo xấu nhất không ai khác ngoài Đại Bảo, vỏ sủi cảo đẹp đẽ bị cậu bóp đến nỗi không còn hình dáng, không phải nhân lộ ra thì toàn là vỏ, quá ít nhân.
Nhị Nha cười chê anh trai mấy câu, Đại Bảo lơ đễnh cười hắc hắc. Con trai mà, mấy ai biết làm việc này, nếu không phải nể tình Lưu Lộ ở đây, cậu đã sớm lẩn đi xem ti vi, làm gì có chuyện lãng phí thời gian ở đây dài như vậy.
Chu Tiểu Vân sau khi cán hết chỗ vỏ sủi cảo, cũng ra nặn sủi cảo. Vừa để xuống, cái sủi cảo xinh xắn nhỏ nhắn ngay lập tức dìm tác phẩm của mọi người xuống.
Lưu Lộ thở dài: “Còn tưởng rằng tớ nặn không tệ, xem ra không thể so với cậu được!” Lưu Lộ triệt để quỳ gối trước tay nghề bếp núc của Chu Tiểu Vân.
Buổi tối ăn xong món sủi cảo cây tể thái thơm ngào ngạt, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đi tản bộ. Đại Bảo la hét cũng muốn đi theo, thêm cả Tiểu Bảo Nhị Nha, năm người cùng xuất phát.
Gần đó bắt đầu xuất hiện bàn bi-a, Đại Bảo tay ngứa ngáy muốn đánh mấy ván. Không ngờ Lưu Lộ cũng đồng ý, hỏi ra mới biết cô từng đi theo anh họ Lý Thiên Vũ đi đánh bi-a nên cũng biết chơi. Mọi người chơi bi-a rất vui.
Gió ban đêm mát lạnh thổi hiu hiu, hình ảnh thiếu nữ cầm gậy bi-a cười thoải mái kia trở thành hồi ức đẹp đẽ vĩnh viễn không thể quên được trong lòng Đại Bảo.