Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 253 : Người ái mộ Tiểu Bảo

Ngày đăng: 04:57 19/04/20


Chiều chủ nhật, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo còn có Lưu Lộ đồng loạt xuất phát. Đương nhiên Đại Bảo cũng đi theo, đạp xe chở Chu Tiểu Vân, đi bên cạnh là Lưu Lộ và Tiểu Bảo, muốn vui vẻ có bao nhiêu vui vẻ.



Đến thị trấn, Đại Bảo lưu luyến không rời lên xe buýt công cộng đến cao đẳng thể thao, trong lòng vô cùng thất vọng: aizz, không biết lần sau được gặp lại Lưu Lộ là khi nào.



Bản thân Lưu Lộ thì không có cảm giác gì, cô thần kinh trì độn, không phát hiện ra Đại Bảo có tình cảm với mình. Nhưng, qua hai ngày ở chung này, cô thật sự có ấn tượng rất tốt về Đại Bảo. Sau đó, Lưu Lộ đạp xe về nhà mình.



Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo hai người không có việc gì làm, thoải mái cùng nhau dạo phố. Con đường dưới lầu càng ngày càng nhộn nhịp, các cửa hàng ở mặt tiền xuất hiện càng ngày càng nhiều. Có không ít cửa hàng cho thuê sách, quà lưu niệm chuyên dành cho học sinh, đếm sơ sơ hơn mười hàng. Đương nhiên Chu Tiểu Vân thích nhất là cửa hàng cho thuê sách. Nộp ít tiền thế chấp, trả ít tiền thuê, muốn đọc loại sách nào cũng có.



Nhưng, buổi đi dạo hôm nay không đến tiệm cho thuê sách, mà là cửa hàng bán quần áo.



Chu Tiểu Vân phát hiện ngực mình bắt đầu phát triển, nếu mặc loại áo trước đây thì rất khó chịu, nên đi mua áo lót cho thiếu nữ thì tốt hơn. Tìm cửa hàng chuyên bán đồ nội y, dặn Tiểu Bảo đứng ở cửa chờ mình, Chu Tiểu Vân đi vào.



Tiểu Bảo liếc mắt một cái thấy khắp nơi trong cửa hàng đều treo đồ nội y thì mặt hồng rực, nói với chị mình đến cửa hàng sách gần đó chờ sau đó chạy nhanh như làn khói.



Chu Tiểu Vân thấy Tiểu Bảo chạy nhanh hơn thỏ thì có chút ngạc nhiên, nghĩ lại hiểu ra, chắc là xấu hổ đây mà! Thực sự cô không coi Tiểu Bảo là con trai, luôn cảm thấy đó là em trai mình chứ chưa hề nghĩ đến Tiểu Bảo đã là thiếu niên mười bốn tuổi. Nhưng, Tiểu Bảo mặt đỏ đúng là rất đáng yêu! Ha ha!



Chu Tiểu Vân vừa bước vào cửa hàng đã có một người phụ nữ trung niên tiếp đón, phục vụ nhiệt tình khiến cô cảm thấy không mua đồ gì ở đây thì quả thực xin lỗi bà.




Tiểu Bảo mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của chị đã thay đổi, thản nhiên nói với Khâu Vũ Hàm một câu “Tớ và chị có việc phải đi trước hẹn gặp lại” rồi kéo Chu Tiểu Vân đi.



Chu Tiểu Vân đi vài bước quay đầu lại nhìn, thấy cô bé kia đang tội nghiệp nhìn mình và Tiểu Bảo lại cảm thấy cô bé thật đáng thương .



Chu Tiểu Vân nói đùa: “Tiểu Bảo à, không nhìn ra em cũng có mị lực nhỉ, Khâu Vũ Hàm kia thích em có phải không?”



Thật bất ngờ câu trả lời Tiểu Bảo rất chín chắn: “Cái gì mà là thích? Thiếu niên thiếu nữ bé tí tuổi đầu thì biết cái gì là thích? Một đám nữ sinh ấu trĩ, ai nấy líu ríu líu ríu, không ai khiến em nhìn thuận mắt cả.”



Thiếu nữ đáng yêu hẳn là như chị vậy, văn văn tĩnh tĩnh không nói nhiều nhưng khi nói chuyện thì dịu dàng hiểu ý người khác, một khi cười rộ lên khiến người ta như mộc xuân phong… (cảm thấy ấm áp như hoa cỏ gặp gió xuân)



Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, xem ra Tiểu Bảo trưởng thành rất sớm, câu nói này rất có trình độ có tư tưởng riêng. Đâu có điểm nào giống tiểu nam sinh mười bốn tuổi chứ, còn chín chắn hơn anh trai Đại Bảo!



Hai chị em vừa đi vừa trò chuyện, về nhà lại tiếp tục nói, càng nói Chu Tiểu Vân càng phát hiện ra không thể xem thường Tiểu Bảo.



Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, với tính cách xoi mói này của Tiểu Bảo không biết sau khi lớn lên sẽ thích cô bé thế nào nhỉ! Hì hì!