Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 339 : Dương Phàm động lòng
Ngày đăng: 04:58 19/04/20
Tưởng Tiêu Đan là chủ lực của đội tuyển nữ hệ tiếng Trung sắp tham gia giải thi đấu bóng rổ hữu nghị của trường, mỗi ngày bận tập luyện ở sân bóng rổ không thấy bóng dáng.
Buổi tối chờ Tưởng Tiêu Đan về ký túc xá, Doãn Dao ngạc nhiên kêu lên: “Tiêu Đan, mau soi gương đi!”
Không hiểu gì, Tưởng Tiêu Đan bị Doãn Dao kéo tới trước gương nhỏ, Tưởng Tiêu Đan nhìn tới nhìn lui cũng không cảm thấy mình bị sao: “Sao vậy? Tớ vẫn tốt mà!”
Doãn Dao chậc chậc nói: “Trông gương mặt cậu này, vốn không trắng, giờ ngày ngày phơi dưới ánh mặt trời, hình như đen đi rất nhiều đó.”
Tưởng Tiêu Đan không quá để ý nhún vai: “Tập luyện mà, không có cách nào khác, đen đi tí thôi!”
Vu Giai đang nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe vậy lập tức nói: “Gương mặt con gái quan trọng nhất, nhất định phải chăm sóc kĩ, không tranh thủ lúc trẻ dưỡng nhiều, sau này làn da sẽ thô ráp. Cậu xem, ngày nào tớ cũng đắp mặt nạ không dám gián đoạn.”
Doãn Dao nghe xong cũng đi đắp mặt nạ.
Chu Tiểu Vân nhìn Vu Giai như có ma thuật lột lớp màng mỏng trên mặt xuống, chậc chậc, cảm giác tựa như lột cả da mặt xuống vậy. Nhưng sau khi đắp mặt nạ xong hình như da Vu Giai trắng hơn một chút.
Vu Giai hào phóng đưa mặt nạ mình dùng cho những người khác dùng thử.
Tưởng Tiêu Đan không từ chối được ý tốt của Vu Giai, ngồi trên giường tùy cô ấy làm đẹp cho mình.
Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt Tưởng Tiêu Đan trắng bệch ngồi yên một chỗ như nữ quỷ không khỏi nở nụ cười: “Tiêu Đan, nếu buổi tối cậu để nguyên thế này ra ngoài, đảm bảo hù chết ối người.”
Tưởng Tiêu Đan nhe răng trợn mắt muốn cù Chu Tiểu Vân.
Vu Giai ngăn không cho cô động đậy: “Chớ lộn xộn, thành thành thật thật ngồi đây. Nhất là gương mặt tốt nhất không nên có biểu cảm gì.”
Vẻ mặt Tưởng Tiêu Đan đau khổ nói: “Tớ còn phải ngồi thế này bao lâu nữa mới được a!”
Lúc này, vừa vặn Tưởng Tiêu Đan cướp được bóng, một cú ném xa ba điểm.
Trúng!
Trên khán đài vỗ tay ầm ĩ, Dương Phàm đứng lên lớn tiếng nói “Hay”! Chu Tiểu Vân kích động vỗ tay liên tục, ba điểm đó, đẹp trai quá đi.
Tưởng Tiêu Đan nghe được tiếng trên khan đài trầm trồ khen ngợi, theo tiếng nhìn qua, vừa vặn thấy được Chu Tiểu Vân và Dương Phàm. Cô hài lòng giơ chữ V, nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn vầng thái dương.
Giây phút đó Dương Phàm cảm thấy tim mình đập thình thịch. Sống hai mươi năm, rốt cuộc cậu cảm nhận được cảm giác động lòng vì một cô gái.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Tưởng Tiêu Đan người ướt đẫm mồ hôi đi tới. Mấy người Chu Tiểu Vân và Tiền Đóa Đóa sớm nghênh đón, chuẩn bị ăn mừng đội nữ hệ tiếng Trung chiến thắng.
Dương Phàm tất nhiên không tiện đi theo, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan gương mặt ướt mồ hôi, làn da bị phơi rám nắng, cõi lòng đầy tâm sự ra về.
Mấy ngày sau, Dương Phàm luôn có chút tâm thần không yên. Nghĩ đến tìm Chu Tiểu Vân giúp đỡ, lại ngại. Lúc này, rốt cuộc anh đã hiểu vì sao Lý Thiên Vũ luôn do dự lo trước nghĩ sau khi đối mặt với Chu Tiểu Vân. Aizz, hóa ra sau khi thích một cô gái, các bạn nam không thể thẳng thắn nổi…
Cuối cùng anh không nhịn được gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ: “Thiên Vũ, sao gần đây cậu không đến tìm tớ hả?”
Lý Thiên Vũ ở bên kia cười ha ha: “Không phải cậu không biết chủ nhật tớ phải đi làm, thế nào, muốn tớ kéo đi à?”
Dương Phàm cười mắng Lý Thiên Vũ một câu, sau đó hẹn cậu bạn sang đây chơi một ngày.
Lý Thiên Vũ giả vờ trầm tư suy nghĩ một lúc: “Được rồi, tối thứ sáu tớ qua chỗ cậu. Nhưng chỉ có thể ở một tối thôi, chiều hôm sau tớ phải về.”
Dương Phàm cuối cùng cũng trấn tĩnh hơn một chút.