Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 1 : Mẫu thân bỏ trốn theo người khác
Ngày đăng: 09:49 18/04/20
Mùa thu ở phương nam khắp nơi đều mang một luồng khí lạnh ẩm ướt, cây cỏ phủ đầy sương, trùng điểu đều không thấy xuất hiện.
Vào lúc rạng sáng, tại một thôn nhỏ cách đó không xa được bao phủ bởi một tầng sương mù cuối thu, một mảng không gian im ắng đó mơ hồ có tiếng chó sủa và tiếng gia súc vọng lại.
Hình như là có tiếng bánh xe rất nhỏ thì phải?
Triệu Tương Nghi vẫn mơ màng chưa tỉnh ngủ, theo bản năng kéo chặt chăn bông trên người, cả người cuộn tròn lại…
Trời dần sáng, nàng vẫn còn nằm ngủ, đột nhiên một tiếng gào thét giống như tiếng heo bị giết làm cho hoảng sợ liền giật mình tỉnh dậy! Ngay lập tức, nàng trợn hai mắt lên ngồi dậy, cuống quít nhìn xung quanh, lại phát hiện trong phòng không có ai hết, duy nhất ở ngoài phòng giống như có rất nhiều người, ồn ào cả lên[1]
Tiếng gào thét như tiếng mổ heo ấy vẫn như cũ cao hơn một tiếng, Triệu Tương Nghi bèn nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng mới phân biệt được, đó chính là tiếng thét của phụ thân nàng thời thời đại này, miệng luôn hô một từ “Cút đi”.
Triệu Tương Nghi bị dọa sợ đến mức cả người đều run, trùng sinh ở thời đại này đã muốn ba tháng có thừa, biết đây là một thời đại không có trong phạm vi lịch sử,thông thuộc với tục lệ nơi này, Ngô nông [2] sau đó mềm giọng, cũng là biết được cả đời phụ thân Triệu Tín Lương của mình là một nam nhân có tính tình hòa thuận, thành thật, bây giờ đột nhiên lại gào thét lên như thế?!
Sợ trong nhà xảy ra chuyện đại sự gì, Triệu Tương Nghi vươn cánh tay nhỏ bé của chính mình mà bắt đầu gian nan mặc quần áo và mang giày. Vừa mới cố hết sức mặc vào một kiện tiểu y, lại phát hiện tay chân mình đã sớm mỏi nhừ, mí mắt cũng muốn nhắm lại, Triệu Tương Nghi trong lòng thầm đổ mồ hôi, chính mình ở thế kỷ hai mươi mốt tốt xấu gì cũng đã hơn hai mươi tuổi, không ngờ kiếp này trùng sinh trở thành đứa trẻ mới ba tuổi, đến việc mặc áo vặt vãnh này cũng phải tiêu hao nhiều sức lực đến thế.
Đang lúc buồn bực, đại ca Triệu Hoằng Lâm của cỗ thân thể này hai mắt phiếm hồng bước vào.
Nhìn thấy tiểu muội của mình đang ngồi ngây ngốc trên giường nên hắn không biết phải làm gì, bộ dạng luống cuống lo sợ không yên, mũi hắn có chút chua xót, hắn bỗng nhiên không tiếng động mà khóc lên, bả vai nhỏ hơi run.
Triệu Tương Nghi tim đập nhanh, tuy rằng không biết trong nhà xảy ra chuyện lớn gì, nhưng mà lúc này đại ca nàng lại như thế, nhất định là có việc lớn!
“Ca ca xấu hổ, khóc nhè!” Ý đồ làm cho đại ca Triệu Hoằng Lâm có chút dễ chịu, Triệu Tương Nghi quyết định tiếp tục giả vờ làm nũng, dù sao nàng hiện tại là đang giả làm tiểu hài nhi mà.
Triệu Hoằng Lâm cũng mới tám tuổi, vừa nghe giọng nói non nớt hờn dỗi của Triệu Tương Nghi, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống đất, hai tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt lại thành đấm, môi mỏng mím chặt hé ra một đường nhỏ
Kiếp này tuy là gia đình không phải là nhà giàu nhất nhưng so với kiếp trước của nàng tốt hơn nhiều.
Vì vậy Triệu Tương Nghi rất nhanh dung nhập với thân phận mới này, cũng ở trong lòng âm thầm thề, cả đời này nhất định phải dựa vào năng lực của mình,dùng hết khả năng làm cho nhà có nhiều của cải, khiến cho những người từng vứt bỏ và xem thường nhà nàng phải hối hận!
“Ca ca không khóc,Tương Nghi không ăn bánh ngọt…” Ngẩng đầu, Triệu tương Nghi cố gắng hít lấy nước mũi của mình không cho nước mắt rơi xuống, đau lòng nhìn Triệu Hoằng Lâm, “Tương Nghi sau này có tiền, mua kẹo cho ca ca ăn!”
Triệu Hoằng Lâm nghe tiểu muội mình nói như thế, xì một tiếng nở nụ cười, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà rơi xuống. Êm ái nhẹ nhàng vuốt hai má phấn nộn của Triệu Tương Nghi, giống như dụ dỗ giống như an ủi cười nói: “Muội mới bao nhiêu tuổi, biết tiền là cái gì sao?”
Lúc này, Triệu Tín Lương đứng ở cửa, nhìn bộ dáng của hai đứa con trong phòng không khỏi chua xót, nắm chặt nắm tay, răng nghiến chặt vang lên tiếng khanh khách.
“Cha.” Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên ôm lấy Triệu Tương Nghi xoay người, thân mình cố gắng thẳng đứng, giống như hạ đủ quyết tâm, “Hoằng Lâm sau này nhất định hảo hảo nghe lời, đem muội muội chăm sóc tốt, sẽ chăm lo cho cả nhà. Sau khi có tiền đồ, một nhà chúng ta sau này không bị người khác xem thường!”
Triệu Hoằng Lâm lớn hơn cũng mới tám tuổi, nghe thấy lời hắn nói như vậy, Triệu Tín Lương vẫn đang đau lòng cũng phải kinh ngạc.
Trong mắt vương lệ cũng cảm động, thẳng tắp đang nhìn nhi tử mình, nặng nề mà từ cổ họng run rẩy nói một chữ: “Hảo!”
——
[1] nguyên văn là sảo sảo nhượng nhượng
[2] Ngô nông là gì ai cho mình biết
[3] y chang câu đổ dầu vào lửa ở VN