Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 2 : Tiện bại hoại

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


Buổi trưa ngày hôm sau, chuyện Lã thị ngồi xe ngựa chạy trốn suốt đêm cùng kẻ có tiền Thế Hữu đã truyền khắp cả Triệu gia thôn, thậm chí mấy thôn bên cạnh cũng truyền chút phong thanh.



Đối với một thôn trang nhỏ muốn chút yên lặng quả nhiên là không thể, đây chẳng khác nào là một tin tức lớn muốn kinh thiên động địa [1] cơ chứ, một vài phụ nữ trong thôn thường nhân lúc rãnh rỗi mà tán dóc chuyện lông gà vỏ tỏi [2], lúc nào cũng say sưa lảm nhảm chuyện này. Lại thêm, có người thêm mắm thêm muối,  ví dụ như là vào hơn mười ngày trước là ngày mười lăm tháng tám tết Trung Thu, trong đêm đó chính mắt thấy Lã thị ngồi trên một cái kiệu nhỏ đưa đến ngôi nhà cũ của Thế Hữu ở Triệu gia thôn, thầm nghĩ chắc là kín đáo đi gặp gỡ tình nhân…



Một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng làm cho nhà của Triệu Tương Nghi không chịu đựng nổi tin đồn, bị người trong thôn chỉ trỏ, nói ba đạo bốn [3], khiến cho cả một đại gia đình không ngốc đầu lên được.



Còn về phần Triệu Tín Lương lúc này,ông từ buổi sáng đến bây giờ ngay cả việc trong ruộng cũng chưa đi làm, chỉ buồn bực mà đứng trong phòng không lên tiếng, cũng không để ý đến ai, ngẩn người hoặc buồn bã tức giận.



Cái loại ẩn nhẫn này tựa như sau một khắc có thể yên lặng mà bùng nổ, rất là dọa người.



Trong nhà bầu không khí nặng nề làm cho Triệu Tương Nghi không dám thở mạnh, đến Phương thị ngồi trong phòng khách cũng phải ngây ngốc cả người, một lúc sau nàng cảm thấy  trong người buồn bực, liền dứt khoát đi đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn mua một chút kẹo, sẵn chờ Triệu Hoằng Lâm nghe giảng bài học tại học đường ở thôn bên trở về, rồi cùng nhau ăn trên đường về nhà, cũng muốn an ủi đứa nhỏ tám tuổi ngây thơ bị tổn thương kia.



Mặc dù Triệu Hoằng Lâm bên ngoài là đại ca của nàng, nhưng thực tế là Triệu Tương Nghi đã hơn hai mươi tuổi rồi, chỉ có thể ở trong lòng mà xem Triệu Hoằng Lâm là một đứa trẻ..



Trên đường đi không khỏi có chút buồn bực, nghĩ đến chuyện Lã thị cùng người khác chạy trốn đã khiến cho cả nhà nhận lấy một sự xúc phạm, Triệu Tương Nghi nghiến chặt răng lại.



Từ ngày nàng xuyên không đến đây đã ba tháng, chỉ thấy Lã thị ngoại trừ tham mộ hư vinh, chơi bời lêu lổng bên ngoài, lại lấy việc chỉ trích phu quân của mình làm thú vui, thỉnh thoảng lại lấy một việc nhỏ ra châm chọc chồng mình vài câu.



Ví dụ như thấy Triệu Tín Lương ở dưới ruộng loay hoay làm việc khí thế nhất trời, liền oán giận chồng không biết đi ra biển mà kiếm tiền. Thỉnh thoảng thấy chồng người khác đối với vợ mình đều nghe lời tuân theo, trong nhà luôn xem vợ là trời là lớn nhất, liền đâm chọt Triệu Tín Lương không biết học theo như vậy để dụ dỗ nàng ta, v…v….



Triệu Tương Nghi vốn nhìn nàng ta không thuận mắt, hơn nữa nàng mới ở lại đây có ba tháng, lại càng không thể cảm nhận được công ơn sinh dưỡng của nàng đối với Lã thị, Lã thị đột nhiên chạy trốn cùng người khác, đối với Triệu Tương Nghi tổn thương gây ra rất là ít



Đương nhiên, ở trong mắt người ngoài, chỉ có thể lý giải là, đó là Triệu Tương Nghi hiện tại tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cho nên mới không có cảm giác gì.



Đi đến cửa hàng nhỏ, ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, mặt hồng hào, tất cả mọi người đều gọi ông là Triệu Ải Tử [4], bởi vì ông ta thật sự rất lùn à.



Bên này,Triệu Tương Nghi đến mua kẹo, Triệu Ải Tử cũng ngại chuyện của Lã thị mà nhìn Triệu Tương Nghi bằng ánh mắt đồng tình, vừa thấy Triệu tương Nghi chỉ mới ba tuổi, xác thực là không hiểu chuyện gì, liền nhân cơ hội đối với những người mua hàng khác nói thầm: “Chậc chậc, nhà họ cái vị tức phụ kia đúng là gây nghiệp chứơng, hai hài tử một tám tuổi và một ba tuổi, vậy mà lại cùng tình nhân vù vù chạy trốn.”
Nam hài chảy nước mũi vui vẻ chỉ vào Triệu Hoằng Nhân hung hăng quát lên: “Này nhé, ngươi còn không bằng cái ‘tiểu bại hoại’ đó nữa đâu!”



Triệu Hoằng Nhân người run cả lên, cuối cùng liền hạ quyết tâm, đẩy cái tiểu tử hư hỏng kia ra, chạy đến trước mặt Triệu Tương Nghi nói: “Tiểu bại hoại đê tiện!” Nói xong vẫn còn cảm chưa đã ghiền, liền ngứa miệng mắng to, “Mẹ ta kể cho ta nghe, mẹ ngươi chạy trốn theo người tình là tiện bại hoại, làm chúng ta mất hết mặt mũi! Ngươi là do mẹ ngươi sinh, cũng là tiện bại hoại! Tiểu tiện bại hoại!”



Nhiều tiếng nhục mạ, xuất ra từ miệng của một hài tử sáu tuổi, mặc dù là giọng nói trong trẻo non nớt, nhưng cũng đánh mạnh vào lòng của nàng.



Thế cho nên, Triệu Hoằng Nhân muốn phun nước miếng vào người nàng, nàng cũng không đủ nhanh nhẹn để tránh thoát…



Cũng may không biết người nào ở phía sau lưng nàng, chợt tiến lên kéo nàng ra phía sau, tránh được một màn phun nước miếng của Triệu Hoằng Nhân... Vành mắt nàng cũng nhanh đỏ lên, nước mắt cứ vậy mà chảy ra.



Nàng quay đầu lại nhìn mới biết người kia không phải là ai xa lạ mà là đại ca ruột của nàng, Triệu Hoằng Lâm.



Cũng không để ý rằng mình đã hơn hai mươi tuổi rồi, liền dùng hết sức lực nhào vào trong lòng đại ca Triệu Hoằng Lâm, trong miệng thỉnh thoảng ngập ngừng nói: “Ca ca... Bọn hắn thật hư, muốn cướp kẹo của muội, lại còn mắng muội nữa...”



======



[1] giống như câu long trời lở đất ở VN



[2] việc vặt vãnh, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể



[3] nguyên văn thuyết tam đạo tứ nghĩa là bàn luận lung tung



[4] Triệu Ải Tử = Triệu thấp bé



[5] Tiền phủ hậu ngưỡng: cười đến nỗi hết gập người ra phía trước lại gập người ra phía sau= cười ngặt ngẽo