Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 10 : Còn có thể không cần mặt mũi nữa sao?
Ngày đăng: 09:49 18/04/20
“Ô, tôi nói chắc cuộc sống lúc này của thông gia đều thoải mái như thế này đây, mỗi ngày đều có thịt cá ăn như thế mà!” Lưu thị lôi kéo của mình con gái nhỏ Lữ Kim Hoa một đường đi vào nhà, các nàng đến khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ không ít.
Phương thị giận tái cả mặt, thản nhiên đáp lại một câu: “Phải, chính là hôm nay cháu trai cháu gái đi ra ngoài sông câu cá đem về, mới khiến cho cả nhà có được món ăn mặn để ăn à. Ngày thường làm gì có điều kiện tốt để có cá mà ăn? Nhà của chúng ta chỉ là cái miếu nhỏ, sao có thể cung ứng nổi những cái này cho đại Bồ Tát chứ.” Lời này đây chính là châm chọc Lưu thị ngại bần yêu phú [1], chẳng qua không có chỉ mặt gọi tên thôi.
Lưu thị cũng biết nữ nhi của mình gây ra chuyện lớn, lúc này lại nghe Phương thị nói như thế, cũng là lòng dạ đều biết rõ, chỉ là ở trên mặt không biểu hiện gì thôi, lại tiếp tục cười híp mắt: “Thân gia nhị lão đúng là tốt số, có con trai con dâu hiếu thuận, con cháu còn nhỏ như vậy đã nhu thuận rồi.”
Đối mặt với lời khen tặng giả dối của Lưu thị, Phương thị cùng Triệu lão gia tử đều xem như không nhìn thấy. Chỉ lạnh nhạt đi lấy bát đũa, đưa cho hai người trước mặt, ý bảo là các nàng cùng ăn cơm.
Triệu Tín Lương bởi vì chuyện của Lã thị, mà thập phần chán ghét nhìn Lưu thị và Lữ kim Hoa, cho nên cơm còn chưa ăn xong đã đem bát đặt xuống trên bàn rồi, xoay người thở phì phì đi ra bắc phòng.
Không khí nhất thời trở nên lúng túng vô cùng, Triệu Tương Nghi bởi vì Lưu thị và lữ Kim Hoa duyên cớ đến đây, nhất thời không muốn ăn uống gì nữa, chỉ cầm bát canh cá trong tay vù vù uống cho xong hết, tiếp tục ăn chút điểm tâm, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn đại ca mình và bà nội Phương thị.
Phương thị cũng không hy vọng chuyện lớn của người lớn gây ra ảnh hưởng đến tiểu hài tử, sau đó gật đầu dặn Triệu Hoằng Lâm: “Hoằng Lâm, con trước đem muội muội đi ra căn phòng ở phía bắc chơi đi, sẵn tiện khuyên nhủ cha con luôn.”
“Vâng, bà nội con biết rồi.” Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng liếc mắt sang Lưu thị cùng Lữ Kim Hoa một cái, sau đó ôm lấy Triệu Tương Nghi xoay người rời đi.
Vừa mới đi vài bước, lại nghe thấy Lưu thị ngồi ở đó hét lên: “Nga ô ô, mới bao lâu không gặp, hai đứa Hoằng Lâm và Tương Nghi lại trở nên không có giáo dưỡng như vậy, thấy bà ngoại và dì Kim Hoa cũng không biết chào sao.”
Thân mình Triệu Hoằng Lâm cứng đờ lại, nhếch môi mỏng, không có quay đầu lại nhìn Lưu thị hoặc là trả lời bà ta, chỉ ôm chặt tiểu muội ở trong tay, nhấc chân bước ra khỏi nhà lớn.
“Được rồi.” Phương thị cau mày khoát tay, nhìn Lưu thị nói, “Xem như là Triệu gia chúng ta đến đời thứ tám này thất bại đi, đã rước lấy nữ nhi không biết liêm sỉ nhà bà vào nhà! Nay việc này xem như bỏ qua, chúng ta cũng không muốn cùng nhà bà có quan hệ gì nữa, các người trước trở về đi, để cho cả đại gia đình chúng ta được yên tĩnh một chút.” Phương thị liệu trướccả hai người Lưu thị nhất định sẽ nói ra lời không hay, nói là đến xin lỗi, nhưng một chút thành ý cũng không có, giống như là đến đây chiếm chút tiện nghi để chế giễu, làm trong lòng mọi người thấy không thoải mái.
Lưu thị thấy thế, biết là tình huống không ổn, không kéo dài nổi, chính là bước nhanh lên phía trước kéo tay của Phương thị, lại bị Phương thị dùng lực hất ra hơn nữa còn bị bà ấy hung hăng trừng mắt. Nhưng Lưu thị hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cười làm lành nói: “Ai ôi, ta nói tỷ tỷ này, khuê nữ nhà ta đích thực làm chuyện quá đáng, nhà của tỷ lại muốn sau chuyện này không muốn cùng người nhà bọn ta liên quan nữa…Vậy ta nhìn đây cho rõ nha, hai bên dứt khoát lưu loát một chút, cho thống khoái à!”
“Bà đây là có ý gì?” Tâm Phương thị động, trực giác nói cho bà biết, nhất định trong lòng Lưu thị đánh cái chủ ý xấu, lập tức cảnh giác nhìn nàng ta chằm chằm.
Lưu thị bật cười, khoát tay nói: “Ai ai các người đừng có nhìn ta như vậy à, ta hiện tại cũng không muốn cùng các người tranh giành gì, nhìn các người…”
“Có cái rắm gì thì phóng đi!” Triệu lão gia tử nhịn đủ khi nhìn cái bộ dáng làm ra vẻ này của Lưu thị rồi. Một bên Triệu lão tam thật thoải mái nhàn nhã xem vở kịch hay đang diễn, dù sao người chạy trốn theo người khác không phải là vợ hắn à. Ngược lại thì Triệu lão nhị rất có lương tâm, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn phụ mẫu của mình.
Đối mặt với lửa giận của Triệu lão gia tử, Lưu thị cả một câu oán giận cũng không có, cái này không giống như bà ta thường ngày thích tính toán. Bên này, bà ta lại ợ hơi một cái, nhìn triệu lão gia tử cùng Phương thị cười hì hì nói: “Đau dài không bằng đau ngắn, lần này Phượng Hoa rời đi, sợ rằng không bao giờ… trở lại nữa, nên xin hai ông bà thông gia rộng lòng giúp đỡ, mời lão đại nàh các người viết một cái hưu thư, từ này về sau hai nhà chúng ta đường ai nấy đi, cũng tránh cho nhà các người ngại nhà chúng ta bẩn thỉu, làm các người dơ bẩn …”
“Đồ lưu manh!” Phương thị cả người run rẩy chỉ vào Lưu thị, nước mắt vì tức giận cũng muốn rơi ra, “Còn có thể không cần mặt mũi nữa sao?”
===
[1] Ngại bần yêu phú: ghét kẻ nhà nghèo, yêu kẻ nhà giàu.