Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 11 : Bí ẩn của việc bỏ trốn

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


“Thế nào là không biết xấu hổ à? Làm sao lại không biết xấu hổ, bà nói một chút xem!” Lã Kim Hoa thấy mẫu thân đã đem mục đích hôm nay đến đây nói ra, cũng không nhịn nữa, bước lên vài bước chỉ vào mặt Phương thị mắng.



“Tạo nghiệp à…” Phương thị cả người mềm nhũn, ngồi xuống tại chỗ, nước mắt lã chã rơi xuống, Triệu lão nhị nhìn thấy liền nhanh chóng bước tới đỡ mẫu thân mình đứng dậy, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn hai mẹ con Lưu thị, “Hai người các ngươi mau rời khỏi nhà ta nhanh, nơi này không có chào đón các ngươi!”



“Ai ai, không nên nói như vậy à.”Nhất định trình độ da mặt dày của Lưu thị rất cao, cư nhiên có thể đứng tại chỗ bẻ ngón tay mình tính toán cho bọn họ xem, “Chúng ta đúng thật là muốn đi, bất quá phải ở lại đây trước khi đi, cũng phải đem sổ sách ra tính cho rõ ràng mới được à. Mọi người xem ha, đầu tiên là khuê nữ nhà bọn ta làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này, đúng thật là có chút quá đáng, chính là bọn ta vừa rồi đến đây để nói lời xin lỗi đó à. Lại rất có lòng thành nha, con bé làm gì thì cũng đã làm rồi, chẳng lẽ muốn người làm mẹ như ta phải cầm lấy đao chém con gái mình sao? Cuối cùng, bọn ta đã đem mọi chuyện nói rõ ràng, nhà các ngươi cũng mau làm xong từ thưđưa cho bọn ta, việc này à, cứ như vậy cho nó qua đi.”



“Đúng à, tỷcủa ta làm vậy cũng là xuất phát từ một mãnh hiếu tâm đấy, muốn cho cha mẹ của ta có cuộc sống tốt hơn không phải sao?” Lã Kim Hoa tiến lên vài bước phụ họa nói, thẳng đem người một nhà Triệu Tương Nghi tức giận đến bốc khói!



“Ha ha ha…” Triệu lão gia tử giận quá thành cười, nhìn nhi tử và bạn già mình lớn tiếng nói, “Nghe rồi chứ? Gặp rồi chứ? Trên đời này cư nhiên có người không biết xấu hổ như vậy! Khuê nữ của mình làm ra cái chuyện lớn đáng xấu hổ này mà còn không biết thẹn, nhà chúng ta trước cũng không có đến nhà họ đòi thuyết pháp, còn không muốn lão Đại hưu thê, bọn họ thật sự chạy đến đây đòi thuyết pháp, đòi hỏi hưu thư, trông mong nhà chúng ta cùng nhà bọn họ cắt đứt quan hệ, giúp cho bọn họ đi theo ‘Con rể’ có tiền để hưởng phúc!”



“Biến, hai người các ngươi mau cút ra khỏi nhà ta!” Phương thị hai tay run rẩy muốn đánh, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, bà đứng dậy cao giọng liên tục mắng, hơn nữa còn lấy chổi ở trong phòng lớn nhằm ngay hai mẹ con Lưu thị đánh, thật sự đem hai người họ bức ra khỏi nhà lớn!



Trong sân nhỏ của Triệu gia, Lưu thị thấy đối phương khó giải quyết giống như không muốn thỏa hiệp vậy, tay liền cẩm lấy sát giản [1] của mình, dứt khoát cùng đối phương xé toang khuôn mặt tươi cười làm lành, giọng nói nhỏ nhẹ không tức giận lúc nãy ra.



“Ôi nhé,ta không muốn sống nữa!” Lưu thị vỗ đùi ngồi ở trong sân khóc reo lên, thấy bên ngoài không ít thôn dân đến xem náo nhiệt, nàng tùy tiện vốc hết nước mắt nước mũi ra,”Ta nuôi khuê nữ là dễ dàng lắm sao! Chính mình phải ăn mặc thật tiết kiệm đem khuê nữ nuôi lớn, lúc nhỏ… Mặc dù điều kiện nhà các ngươi không tốt ta cũng là dứt khoát đem khuê nữ của mình gả tới đây… Con dâu còn trẻ lại xinh đẹp như vậy lại ở nhà các ngươi làm trâu làm ngựa, các ngươi còn muốn thế nào! Hiện giờ nàng gây ra chuyện sai như vậy, ai mà lúc trẻ mà chẳng làm sai à, các ngươi luôn nắm điểm này không buông, cái này giống nhau sao!”



Người trong các phòng thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, chính là không nhịn được,liền đi ra ngoài xem sự tình rốt cuộc phát triển thành bộ dáng gì rồi…



Đầu tiên là nhìn thấy bộ dáng đang vỗ đùi của Lưu thị tự động khóc hát giống hệt bộ dáng Dương thị trước đây, đỉnh đầu Triệu Tương Nghi nhất thời chảy hắc tuyến, chẳng lẽ nông phụ nông gia đều thích bày ra cái bộ dạng này sao?



Triệu lão nhị lấy đại cục làm trọng, liền nhanh chóng giải tán thôn phụ già trẻ đang xem náo nhiệt đi, trở lại nhìn thấy hai mẹ con Lưu thị, không khỏi có chút đau đầu. Chỉ đành đi đến bên người Triệu Tín Lương, đem hết sự tình xảy ra lúc nãy nói cho hắn biết.




“Hừ!” Triệu lão nhị nhìn không nổi, nhìn mẹ con Lưu thị nói, “Đây chính là do các ngươi trước sau đều diễn kịch sao, ngại bần yêu phú, không biết liêm sỉ!”



Triệu Tương Nghi trốn ở trong phòng đều nghe thấy rõ ràng, bàn tay nhỏ không khỏi nắm chặt lại, thầm nói, lúc đầu sao không làm vậy cho rồi! Nếu thật sự cảm thấy Niên Thế hữu tốt, vậy vì sao lúc trước không dứt khoát gả Lã thị cho Niên Thế Hữu đi! Bây giờ nhìn thấy người ta giàu có trở về, ngược lại các ngươi mới biết người ta có bản lãnh, ngay cả chuyện khuê nữ hồn nhiên không biết liêm sỉ cùng người ta chạy trốn, các ngươi đều đưa hai tay đồng ý!



Đây là xem bọn ta là cái chó má gì!



“Tín Lương, còn chờ cái gì à!” Phương thị tiến lên vài bước đẩy nhi tử vài cái, “Nhanh chóng đi mời Lý Chính Lai đến thôi, chúng ta đem hưu thư viết ra, sau đó cũng được thanh tịnh!” Vừa mới nói xong, Phương thị chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó, mọi người nói những thứ gì, bà đều nghe không rõ.



===



[1] Giản: là binh khí cổ, xem thêm chi tiết tại đâyvi.wikipedia.org/wiki/Gi%E1%BA%A3n ; Sát: là giết => Sát giản: vũ khí giết người



[2] Chi ly phá toái: tan tành, phân tán ra



[3] Hồng vận liên liên: vận may đến liên tục



[4] Trường mệnh bách tuế: sống lâu trăm tuổi



[5] Khoái nhân khoái ngữ: người chân thật nói lời thẳng thắn