Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 110 : Mạc thiểu kỳ
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Thiên Âm
“Vừa nãy mới nghe tỷ phu nhắc đến huynh đây, ta còn nói rằng nếu có thời gian nhất định phải gặp mặt huynh đây một lần, không ngờ hôm nay lại có dịp diện kiến, chúc huynh có một năm mới suôn sẻ. ” Lúc nói chuyện, giọng nói của Bùi Hạ Niên tương đối hồn hậu, trong đó còn mang theo từ lực, Triệu Tương Nghi nghe thấy, không thể không thừa nhận giọng nói rất có lực này.
“Bùi lão gia đã quá coi trọng” Triệu Tín Lương có chút thụ sủng nhược kinh, rất khiêm tốn nói tiếp, “Nhà tôi chẳng qua chỉ là một nông hộ, cũng không phải nhà giàu có gì, không đáng để Bùi lão gia xem trọng.”
“Nhìn xem, đúng là người khiêm tốn lễ độ, ta nhìn qua một lần là đã biết vị nhân huynh này là người biết lễ, chẳng trách có thể làm ăn với nhà chúng ta lâu dài đến vậy, mọi người đừng xem ta là nữ chủ trong nhà mà không nghe ta nói, ta thấy vị nhân huynh này, với tính tình của y chắc chắn ngày sau sẽ làm được đại sự.” Người nói chuyện là một vị phu nhân mặc một bộ áo lông thỏ, nhìn thân phận và y phục trên người vị này ắt đã ba mươi tuổi nhưng vì bảo dưỡng quá tốt nân nhìn như mới hai mươi, chẳng qua trên người vị phu nhân mang một loại khí thế mà những nha đầu mười mấy tuổi không có.
“Đó vậy, mắt nhìn người của Đường tỷ từ trước đến nay vẫn rất đúng.” Bùi Hạ Niên làm bộ cười đồng ý với lời nói của Trần thị.
Mạc lão bản thấy thế vội vàng giới thiệu Triệu Tín Lương với những người khác, Triệu Tương Nghi mới biết được, vị phu nhân nói chuyện lúc nãy kia là thê tử của Mạc lão bản, đường tỷ của Bùi Hạ Niên – Trần thị.
Sở dĩ Trần thị này không có giống như Bùi Hạ Niên là họ Bùi, cũng là vì một chút chuyện xảy ra trong quá khứ.
Nói đến cái này, cũng là nói mệnh của Trần thị này rất khổ, lúc mới vừa sinh ra vì trong gia đình có vài vấn đề nên được đưa đến làm con gái nhà bà con xa của Trần gia, mãi cho đến khi lớn lên, trong lúc vô tình mới biết được thân thế của mình, lúc này người trong Bùi gia muốn bù đắp lỗi lầm cho Trần thị, muốn đem bà về nhận tổ quy tông, đổi lại tên họ, nhưng trần thị cương quyết không chịu, bà kiên trì muốn ở lại nhà họ hàng xa của Trần gia, cũng không đổi lại tên họ.
Cũng may là, đời sau của Bùi gia biết được chuyện này, cũng còn nhận thức vị đường tỷ Trần thị này.
Hiện giờ, Trần thị đã gả vào Mạc gia, cuộc sống dần dần tốt hơn, vì vậy oán hận chất chứa trong lòng cũng dần buông, cho nên mới cùng Bùi Hạ Niên thư từ qua lại.
Lời này không giống như là ở mời Triệu Hoằng Lâm đi ra ngoài chơi, mà là giống như mời là Triệu Hoằng Lâm đi ra ngoài quyết chiến.
Triệu Tương Nghi nghe xong ở trong lòng cũng đổ mồ hôi, bất đắc dĩ nhìn thiếu gia nhà giàu này, thật không biết hắn lấy ra bao nhiêu sức lựa mà khiêu chiến với ca ca nàng đây.
Triệu Hoằng Lâm nhưng thật ra cũng rất thong dong chậm chạp đứng dậy, nhìn thẳng Mạc Thiểu Kỳ, sau đó mỉm cười nói: “Tốt, có cái gì mà hài tử nông thôn bọn ta chưa chơi qua?”
Mạc Thiểu Kỳ hiển nhiên hơi kinh ngạc, tiểu hài tử quả nhiên là tiểu hài tử, đối mặt với Triệu Hoằng Lâm mười tuổi, hắn lúng túng xấu hổ đứng dậy: “Là chính ngươi nói như vậy... Trò chơi của ta không giống như hài tử nông thôn các người đâu.”
Những người lớn trong đại sảnh vừa nghe như thế, vội chuyển chủ đề, “Được rồi, được rồi, mấy đứa ở trong nhà thì chịu không được, chi bằng đi ra ngoài chơi đi, để mấy người già như bọn ta tiếp tục trò chuyện là được rồi.” Người nói là Mạc lão bản.
Mọi người nghe thế lập tức cười to.
Triệu Tín Lương dặn dò Triệu Tương Nghi trước khi đi, còn bảo Triệu Hoằng Lâm phải trông chừng muội muội, Triệu Hoằng Lâm đáp ứng. Vì vậy Bùi Tử Quân, Mạc Thiểu Kỳ, còn có tỷ tỷ của Mạc Thiểu Kỳ là Mạc Nhã Như, cùng với hai huynh muội Triệu gia, giống như một làn khói mà chạy ra khỏi đại sảnh.
Vốn con gái nhỏ của Ông thị la hét đòi đi theo, nhưng vì còn quá nhỏ, mọi người không cho đi, con bé liền mếu máo.
Cuối cùng, mấy nha hoàn, bà tử muốn đi theo trông chừng các thiếu gia, tiểu thư nhưng bị Mạc Thiểu Kỳ không cho, chỉ nói là có mang theo gã sai vặt theo rồi, không cần nữ giới đứng một bên làm phiền.
Hắn vừa nói, làm cho mọi người trong đại sảnh phải cười, bầu không khí chậm rãi chuyển biến.