Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 111 : Cái gọi là tiểu thư khuê các

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit Thiên Âm



Một đám tiểu hài tử cười cười nói nói đi tới hoa viên Mạc gia, ở đó có một nha hoàn và một gã sai vặt đang làm việc, lúc này trời dừng đổ tuyết, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, làm cho nền tuyết trong sân càng thêm chói mắt.



Triệu Tương Nghi ở một bên đánh giá mấy hài tử này, rất nhanh nắm được tính tình từng người.



Bùi Tử Quân tất nhiên là không cần phải nói, tiếp xúc qua vài lần, lúc này gặp lại, vẫn như cũ, hoạt bát, hiền lành, ổn trọng, hiểu chuyện. Chỉ là trải qua chuyện lần trước, có thể nói Triệu Tương Nghi lúc này khó mà sinh ra được hảo cảm với hắn.



Còn Mạc Thiểu Kỳ mới quen, tính tình đương nhiên hoàn toàn trái ngược với Triệu Hoằng Lâm và Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân tuy rằng cũng năng động, thế nhưng không giống như loại năng động ở Mạc Thiểu Kỳ, Triệu Tương Nghi có đôi khi cũng hoài nghi Mạc Thiểu Kỳ có đúng hay không quá hiếu động, chỉ thích chơi đùa, còn ra vẻ mình rất có bản lĩnh, Triệu Tương Nghi thấy thế, trong lòng không ngừng mà chảy mồ hôi.



Nhìn ca ca cũng đang im lặng mà quan sát Mạc Thiểu Kỳ, nói vậy ca ca cũng suy nghĩ giống nàng đi.



Còn Mạc Nhã Như, đại tỷ của Mạc Thiểu Kỳ, lớn hơn nhưng rất là đoan trang ổn trọng, lời nói cùng việc làm đều nhẹ nhàng như nhau, hẳn là Trần thị đem tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các giáo dưỡng con gái rồi, nàng ta cùng đường tỷ Triệu Tương Liên của Triệu Tương Nghi tuổi cũng xấp xỉ, nhưng ngôn hành [lời nói + cử chỉ] thì ổn trọng, ưu nhã hơn Triệu Tương Liên nhiều.



Nhưng cũng bởi vì vậy, Triệu Tương Nghi không dám cùng Mạc Nhã Như thân cận nhiều, người như thế không nên tiếp cận quá nhiều, e rằng chỉ có lần này tiếp xúc với nhau, về sau sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt, hay nhất chính là cách xa nàng ta càng xa càng tốt.



Trong hoa viên Mạc gia, hạ nhân đã sớm đắp xong nhiều người tuyết, quả nhiên là nhiều người làm việc càng nhanh, người tuyết lớn, nhỏ đều xếp thành một hàng, tổng cộng có sáu người tuyết, đứng trang nghiêm như là binh sĩ đang xếp hành.



Bùi Tử Quân dọc theo đường đi chỉ ngượng ngùng cười không nói chuyện, nguyên nhân hẳn là Triệu Hoằng Lâm đối với hắn sinh ra cảnh giác, Triệu Tương Nghi đối với hắn lạnh nhạt.



Cuối cùng buồn rầu, hắn căn bản không biết vì sao lại như thế, rõ ràng trước kia rất vui vẻ mà, sao bây giờ hai huynh muội lại đối xử như người xa lạ với hắn như vậy.


Không khéo chính là, lời này lại bị Triệu Tương Nghi vốn bất thiên bất ỷ [công minh] nghe xong, lập tức đáp trả lại: “Ngươi mới là người gỉa bộ đấy, từ đầu đến cuối đêu là giả bộ.”



Mạc Nhã Như không ngờ Triệu Tương Nghi có lá gan lớn dám mắng mình như vậy, còn mắng đến nỗi hùng hùng khí thế, sau cũng không có sợ, chỉ là chán nản không biết làm sao, liền bày ra cái bộ dạng ủy khuất nhìn Bùi Tử Quân và Mạc Thiểu Kỳ, ý bảo bọn họ giúp mình.



Nhưng hai người bọn họ một đang chìm trong lời nói mới một nửa của Triệu Hoằng Lâm, không thể lý giải được chân tướng để hóa giải hiểu lầm, một chính buồn bực nhìn nhóm người này, còn tùy tiện nói một câu, rốt cuộc có chơi ném tuyết nữa không?



Mạc Nhã Như càng tức giận muốn điên lên, nhưng ngại vì hình tượng tiểu thư khuê các, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, siết khăn tay không nói.



Triệu Hoằng Lâm cũng không tính toán chi với Mạc Nhã Như, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Tử Quân nói: “Ngươi thật không biết? Vậy được, chúng ta qua bên kia, ta cho ngươi biết nguyên nhân.”



“Không nên đi” Mạc Nhã Như đột nhiên cất giọng hét to một tiếng, mọi người lập tức cả kinh, nàng thấy mình luống cuống, vội nắm chặc khăn tay, khôi phục lại bộ dạng tiểu thư khuê các như trước, nhỏ giọng nói cho Bùi Tử Quân biết: “Huynh mà đi theo, đến lúc đó không ai giúp đỡ huynh, không chừng hắn lại ra tay với huynh thì …”



“Vậy thôi đi, Tương Nghi, chúng ta đi.” Triệu Hoằng Lâm không đợi Mạc Nhã Như nói xong, chỉ cười trào phúng nắm tay tiểu muội rời khỏi.



Bùi Tử Quân thấy thế, không quan tâm mà đi theo, mặc cho Mạc Nhã Như khuyên như thế nào cũng không nghe, cuối cùng chỉ còn Mạc Nhã Như ở lại bực mình mà giậm chân tại chỗ.



Mạc Thiểu Kỳ nhàm chán chạy lại hỏi một câu: “Đều đi hết rồi sao? Không chơi nữa? Sao chỉ còn mình ta một mình chơi thế này? Đại tỷ, tỷ chơi ném tuyết với đệ không? Chúng ta kêu mấy tên sai vặt khác chơi cùng.”



“Đệ chơi một mình đi” Mạc Nhã Như hờn dỗi nói, sau đó nhấc váy đi về đại sảnh.



Đi mấy bước, dừng chân lại bình ổn tâm tình, rồi khôi phục bộ dáng tiểu thư khuê các…Có điều, lúc nhìn về phía Triệu Tương Nghi bên kia, căm hận đến cắn răng nghiến lợi.