Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 117 : Nhà mới ở trấn Thanh Hà
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Thiên Âm
Đại sự đã giải quyết, một ít chuyện nhỏ còn lại cũng đơn gỉan giải quyết rất nhanh.
Mạc lão bản nhanh chóng bàn giao lại tửu lâu cho Triệu Tín Lương, rồi nhận năm mươi lượng bạc, đem khế ước của Vạn Phúc Lâu giao cho Triệu Tín Lương, hai người lần nữa thương lượng công việc tiếp theo sẽ làm, Mạc lão bản còn chỉ điểm cho Triệu Tín Lương rất nhiều mẹo, như là khi trang hoàng lại cần chú ý điều gì, còn có tửu lâu mới bên kia cũng có thể trợ giúp một chút.
Cho nên, Triệu Tín Lương dạo này rất vội vã chạy đôn chạy đáo làm việc.
Đầu tiên là phải trùng tu lại Vạn Phúc Lâu, đồng thời mướn tiểu nhị, đầu bếp, về phần chưởng quỹ, Triệu Tín Lương quyết định trước do mình làm, chờ tửu lâu có thêm sinh ý rồi thì sẽ mời một người làm chưởng quỹ lên thay để có thể làm chuyện khác.
Còn phải đi tìm nhà ở trên trấn nữa.
Triệu Tín Lương vốn còn nghĩ cứ mua đại một nhà nào đó, dù sao tiền còn đủ, nhưng nhìn qua nhiều nhà, hắn mới phát hiện, nhà mua và nhà cho thuê giá cả chênh lệch rất lớn, nhưng chất lượng thì cũng ngang nhau, nên Triệu Tín Lương không muốn bỏ ra một số tiền lớn để mua nhà trước mà là đi thuê một căn trước để ở, dù sao cũng sạch sẽ và tiện lợi, hơn nữa giá cả để mướn so với mua ít hơn rất nhiều, cũng tiết kiệm được một khoản.
Chờ cả nhà ở trên trấn Thanh Hà làm ăn được, thì đến lúc đó mua một căn cũng không muộn.
Đi nhìn mấy nhà cũng rất tốn thời gian và tinh lực, nếu chỉ có một người ở thì Triệu Tín Lương cũng không cần đi mướn nhà, cứ trực tiếp ở lại phòng thu chi trong tửu lâu là được, đối với hắn mà nói như thế đã rất tốt rồi, nhưng bây giờ lại khác, lần này có hai đứa con đến ở cùng, vì vậy phải dành chút ít thời gian đi tìm nhà, cân nhắc xem chọn căn nào.
Hắn xem mấy căn nhà rồi, có mấy căn gần học đường của Triệu Hoằng Lâm. Cũng không xa, giá tiền lại phải chăng, hắn cũng không cần lo lắng, mà Triệu Hoằng Lâm lại có một môi trường học tập tốt, đến học đường cũng rất nhanh và tiện, không cần phải tốn hơi sức, như vậy có thể dành nhiều tinh lực để học bài.
Lần trước lúc Triệu Hoằng Lâm không tham gia được thi viện chính là do suốt đêm chạy từ trên trấn về nhà vào lúc trời lạnh, cuối cùng bị nhiễm phong hàn, ngã bệnh không dậy nổi, nên mới bỏ lỡ kì thi.
Thấy một thiếu niên mặc trường bào lam nhạt đứng trước cửa phòng thu chi, trong tay cầm một cây táo, bây giờ mỗi khi nói xong hắn đều hay mỉm cười, mắt híp lại, do đứng ở dưới ánh mặt trời, phải thừa nhận rằng bộ dáng hắn thật đẹp mắt, chí ít có thể khiến cho người ta nghĩ hắn là một đứa trẻ hòa ái thích cười.
Triệu Tương Nghi cẩn thận nhảy xuống khỏi băng ghế, sau dó đến trước mặt Bùi Tử Quân, giao tình giữa hai nhà cũng không tệ, vì vậy mấy đứa nhỏ thường đi chơi cùng nhau: “Mẫn Nhu hôm nay không đến sao?”
Muội muội của Bùi Tử Quân là Bùi Mẫn Nhu, nhỏ hớn Triệu Tương Nghi một tuổi, rất thân với Triệu Tương Nghi, có lúc Bùi Mẫn Nhu theo Bùi Tử Quân đến nhà Triệu Tương Nghi ở Triệu gia thôn chơi, thỉnh thỏang còn ngủ lại, nói chuyện với Triệu Tương Nghi tới rạng sáng nhưng làm cho Triệu Tương Nghi phải đổ mồ hôi, hài tử mới lớn như vậy, lại có nhiều ‘bí mật’ cổ quái muốn nói riêng cho nàng biết để nàng ngạc nhiên.
“Hôm nay, con bé không thể đến, hai hôm trước nó đến nhà cô cô chơi, lúc nghe được tin tức liền muốn đến trấn Thanh Hà, nhưng không kịp, nghe cô cô bên kia nói, con bé gấp muốn chết.” Bùi Tử Quân cười trả lời.
Bùi Tử Quân năm nay đã mười tuổi, thoạt nhìn như bằng tuổi với Triệu Hoằng Lâm, giống như Triệu Hoằng Lâm đều thành thục, ổn trọng, hiểu chuyện, nhưng muốn hắn giống như Triệu Hoằng Lâm suy tính chuyện này chuyện nọ chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược [hoàn toàn trái ngược].
“Vậy sao, thật đáng tiếc.” Triệu Tương Nghi buông tay biểu thị tiếc hận.
“Này, cho muội đấy, chúc nhà muội khai trương đại cát, sinh ý càng ngày càng tốt, sau cùng là mọi người trong nhà đều bình an.” Bùi Tử Quân đưa cây táo trong tay cho Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi cười tiếp nhận, rồi nói: “Huynh bây giờ càng biết nói chuyện à, đối với muội lại kah1ch sáo như thế.”
“Huynh đâu khách sáo, huynh là thật tâm chúc mừng cho nhà muội…”
“Này, hai người còn ngây ngốc ở đây làm gì, bên ngoài đốt pháo rồi kìa, mau cùng ta đi xem.” Bùi Tử Quân nói chưa nói xong, thì bên ngoài lập tức truyền đến tiếng của tên tiểu tử Mạc Thiểu Kỳ lỗ mãng cắt ngang.