Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 118 : Một ngày vui vẻ

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Bùi Tử Quân không nói gì, chỉ nhìn Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ nở nụ cười, còn Triệu Tương Nghi thì thầm đổ mồ hôi, không nói đến Mạc Thiểu Kỳ cùng lứa với nàng, có lẽ vì được gia đình chăm sóc quá tốt, nên thằng nhóc này mới có thể vô tư như vậy, hơn nữa tâm tính yêu chơi đùa quá lớn nên mới có thể nghĩ ra những trò chơi cổ quái, tính tình của thằng nhóc này rất giống với Bùi Mẫn Nhu.



Triệu Tương Nghi cười cười, sau đó tinh tế quan sát.



Hôm nay Mạc Thiểu Kỳ mặc bộ quần áo màu tím, nhìn chất vải thôi cũng biết là hàng thêu Hồ Nam, trên mặt nở nụ cười, chạy về phía hai người các nàng, nhìn thấy Bùi Tử Quân thì thằng nhóc này lập tức chạy đến vỗ vai, rồi vừa cười vừa chào hỏi.



Bùi Tử Quân mày hơi nhíu, môi nhếch lên, bất đắc dĩ nhìn Triệu Tương Nghi cười trừ.



“Đi thôi, trước khi pháo đốt, muội thân là tiểu thư của Thiên Hi Lâu cũng không nên vắng mặt, ra nhìn xem đi.” Mạc Thiểu Kỳ mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi, hắn cùng lắm chỉ sinh sớm hơn Triệu Tương Nghi vài tháng, nhưng lần nào đứng trước mặt Triệu Tương Nghi cũng đều cho mình là đại ca, khiến cho đại ca ruột Triệu Hoằng Lâm của Triệu Tương Nghi rất khó chịu, mỗi lần nhìn Mạc Thiểu Kỳ là mơ hồ nghĩ rằng Mạc Thiểu Kỳ yêu thích vị trí đại ca này của mình.



Vì vậy nhóm hài tử nhanh chóng chạy xuống, giữa Bùi Tử Quân và Mạc Thiểu Kỳ, thì Triệu Hoằng Lâm thích nói chuyện với Bùi Tử Quân hơn. Chí ít, tính tình hai người này đều giống nhau, lại cùng một trình độ, dễ nói chuyện.



Ở ngoài đại môn, một dây pháo thật dài treo trước cửa, ngoài ra, hai bên cửa tửu lâu cũng treo hai dây pháo nhỏ.



Lúc Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân đi xuống lầu, thì pháo vừa mới châm lửa, tiếng bùm bùm vang lên, Triệu Tương Nghi vội dùng hai tay bịt kín lỗ tai lại, còn Bùi Tử Quân đứng phía sau theo bản năng giơ hai tay lên muốn che giúp nàng, nhưng tay vừa mới vươn ra thì dừng lại, hắn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Triệu Tương Nghi, tâm càng khẩn trương, sau đó nhanh chóng lui về phái sau mấy bước, đồng thời rút tay về….



Hành động này của hắn phải dừng lại là do mọi người bị tiếng la hét của Mạc Thiểu Kỳ hấp dẫn: “Mọi người hơi quá đáng rồi đó, rõ ràng nói sẽ chờ cháu quay lại,à, cư nhiên lại không chờ cháu, biết vậy thì lúc nãy không lên kêu hai người kia rồi.”



Giọng nói của thằng nhóc này hòa trong tiếng pháo, nghe có vẻ càng thêm hoạt bát, những người lớn đứng hai bên ai nấy đều nở nụ cười, Mạc lão bản cũng làm bộ như muốn tiến lên nhéo cái lỗ tai của Mạc Thiểu Kỳ: “Con, cái tên tiểu tử hỗn đản này, sớm biết như vậy ta cũng sẽ không con đến đây.”
Xem ra lão sư ở hiện đại lẫn cổ đại đều giống nhau, học sinh có thành tích tốt thì luôn thiên vị đủ điều.



Ba người nói chuyện một hồi, thì ngừng lại vì Triệu Tín Lương phải đi xử lý chuyện trong tửu lâu, chỉ bảo hai huynh muội tự đi chơi, đói bụng thì tìm tiểu nhị lấy đồ ăn hoặc tìm Phương thị.



Vừa lúc Bùi Tử Quân đi tới, lên tiếng chào hỏi Triệu Hoằng Lâm, lại đề nghị: “Ở đây ồn ào, ta nghe nói ở khu chợ đông mới chuyển về một vài cây hoa lan mới, hay là chúng ta đi qua đó xem, thuận tiện tìm trà lầu để uống trà cũng tốt.” Cuối cùng cũng nói thêm, ” Dù sao tiểu tử Thiểu Kỳ kia cũng muốn đi đến khu chợ đông để dạo chơi rồi, chúng ta cũng thỏa mãn ý nguyện của nó đi, miễn cho nó lại oán giận lầm bầm, ta cũng không chịu được nổi.”



“Đúng, dù gì cũng là nam tử, nhìn bề ngoài th2i khôi ngô tuấn tú, nhưng lúc tức giận lại giống như một tiểu nương tử vậy.” Triệu Tương Nghi cũng hùa theo Bùi Tử Quân trêu chọc.



Triệu Hoằng Lâm bị chọc cười, sau đó hỏi Triệu Tương Nghi: “Tiểu muội có muốn đi xem hoa lan không?”



“Có, chúng ta cùng đi dạo phố đi, ở đây người lớn qua lại, nói chuyện với nhau, hài tử như chúng ta nên tìm chỗ khác để chơi. Hơn nữa muội cũng không muốn một hồi nữa thấy người nào đó oán giận đâu à.” Triệu Tương Nghi nói xong, mọi người liền cười.



Ra khỏi Thiên Hi Lâu, Mạc Thiểu Kỳ lập tức lấy lại bộ dạng vui vẻ hoạt bát, mọi người thấy thế cũng vui vẻ theo.



Còn Mạc Nhã Như, bởi vì ở nhà được dạy bảo nghiêm khắc, nên đi bộ đều là bước ngắn bước nhỏ, cũng không đuổi kịp mọi người, lại hay ngập ngừng nói hai tiếng phàn nàn, cũng làm cho những người khác không thoải mái lắm, chỉ đành hạ chậm cước bộ chờ nàng ta cùng đi.



Triệu Tương Nghi vốn là hài tử nông thôn, cũng không phải tiểu thư khuê các gì, lúc ở trong thôn thường xuyên chạy đi chơi nên càng chạy càng nhanh, sức lực cũng rất lớn



Không nghĩ đến, Mạc Nhã Như này không chịu suy nghĩ rằng chính mình ảnh hưởng đến mọi người, phá hủy tâm tình đi dạo phố, ngược lại còn oán giận bọn họ đi quá nhanh, đồng thời không nhanh không chậm nói: “Con gái nhà người ta, có gia giáo đều phải đi chậm, đâu có giống như một số người, sải một bước chân lớn, bộ dáng khiếm nhã không có học như vậy.”