Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 120 : Bà chủ Như Ý tú phường

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: tiểu Âm



Lúc hai huynh muội Triệu Tương Nghi đi dạo xong trên đường về nhà, đều không thấy đám người Mạc Nhã Như đâu hết, trong lòng Triệu Tương Nghi có chút chột dạ, hơi nghi ngờ hỏi ca ca: “Huynh nói xem, chẳng lẽ tính tình tiểu thư đó tệ đến nỗi đem việc này cáo trạng với Mạc lão bản? Nếu người lớn trong nhà hiềm khích với nhau, chúng ta…”



“Không có khả năng.” Triệu Hoằng Lâm rất là rất chắn chắn cắt đứt lời Triệu Tương Nghi, “Dù mọi người biết rồi thì sao chứ, thì cũng chỉ cho rằng hài tử cáu kỉnh giận nhau mà thôi, chẳng lẽ vì…một chút chuyện nhỏ này mà đem giao tình mấy năm nay hủy hết sao.”



“Cũng đúng.” Triệu Tương Nghi ngẫm lại cũng thấy đúng



Hai huynh muội tiếp tục đi về, về đến Thiên Hi Lâu thì đã qua giờ dùng cơm, người đến cũng dần bớt đi, chỉ thấy Triệu Tín Lương lúc này đang đứng ở trước quầy tính sổ sách, hắn vì muốn đảm nhiệm vị trí chưởng quỹ cho tốt, cũng hướng Mạc lão bản xin chút kinh nghiệm.



“Cha, mấy người Bùi gia và Mạc gia đâu?” Triệu Tương Nghi cười hỏi một câu.



Triệu Tín Lương lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn hai huynh muội: “Hai người các con đi đâu vậy? Ba đứa nhóc kia sau khi trở về đều nói không thấy hai đứa đâu, mà bên huyện Giang Ninh kia đang bận rộn nên họ vội vàng về nhà hết rồi.”



Nghe khẩu khí của phụ thân, xác nhận được rằng Mạc Nhã Như không có đem chuyện hôm nay nói cho người hai bên nhà biết, Triệu Tương Nghi thầm trút gánh nặng trong lòng xuống, sau đó nhìn Triệu Tín Lương làm cái mặt quỷ:” Con và ca ca đi dạo ở chợ đông, giờ không có việc gì nữa, vậy tụi con về nhà trước nha.”



Triệu Tín Lương yên tâm mà gật đầu.



Cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm còn không quên hỏi Triệu Tín Lương tiền lời hôm nay thu được.



Triệu Tín Lương cũng không muốn giấu con trai, liền nói hết, sau đó chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm đang thầm tính toán một chút, rồi ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Triệu Tín Lương nói:”Sao lại nhiều hơn so với dự định như vậy? Con trước đó cũng tính nhẩm rồi, không ngờ lại nhiều thêm một thành. Sao hôm nay sinh ý tốt quá vậy chứ?”



Nghe lời con trai nói, Triệu Tín Lương cười vui vẻ, gật đầu, rất là hài lòng nói: “Ít nhiều cũng là Bùi lão bản và Mạc lão bản, hai người đó cho cha chút mặt mũi, còn có Hữu Căn thúc thúc của con nữa đó, cả Lý Chính nữa, không người nào là không có danh tiếng, hôm nay đều đến chúc mừng Thiên Hi Lâu nhà chúng ta khai trương, cũng làm cho mấy khách nhân kia kinh ngạc vô cùng, cho nên họ mới chạy đến đây, vì những nhân vật nổi tiếng này lại đang ở Thiên Hi Lâu của chúng ta.”
Triệu Hoằng Lâm lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Là do cháu viết, cũng không có đẹp lắm.”



“Quá khiêm tốn rồi, chữ rất đẹp.” Nhâm thị bỗng nhiên đứng lên, giờ ngọ đến một chút ánh dương từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên bộ y phục của Nhâm thị, tôn lên da thịt trong suốt của Nhâm thị, phảng phất tỏa ra quang mang.



Triệu Tương Nghi lần thứ hai tỉ mỉ quan sát Nhâm, thật khó mà có thể tưởng tượng được, nghe đồn bà chủ này chính là một nữ nhân tự cường, không nghĩ đến khi gặp được, lại là một người hòa khí, giọng nói cũng dịu dàng.



Nàng vốn tưởng rằng, Nhâm thị nhất định là một mẫu dạ xoa hung hãn, không ngờ lại khác đến vậy, cho dù bề ngoài không có hung hãn nhưng không nghĩ tới gặp rồi, đúng là khác so một trời một vực mà.



“Vì sao cháu lại nhìn ta chằm chằm như vậy?” Nhâm thị vui vẻ hỏi Triệu Tương Nghi.



Triệu Tương Nghi mặt nhỏ đỏ lên, bị Nhâm thị hỏi thẳng như vậy, cuối cùng giống như một hài tử cúi đầu ngập ngừng nói: “Cháu, cháu…”



“Xem ra ta đã đoán sai rồi, ta luôn cho rằng con gái Triệu lão bản là một cô bé thông tuệ, không nghĩ đến lại là cô bé biết xấu hổ như vậy.” Nhâm thị nhanh mồm nhanh miệng, có điều trong lời nói không ý tứ trào phúng nào với Triệu Tương Nghi.



Lúc này Triệu Tương Nghi mới chân chính thấy được Nhâm thị quả quyết thế nào, là một nữ nhân ngay thẳng, dám làm dám chịu.



“Ta tiễn hai đứa ra ngoài, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì.” Nhâm thị vừa cười, cất tờ thực đơn vào, sau đó dẫn đầu ra ngoài, hai huynh muội bước chân đi theo.



Nhâm thị tiễn cả hai đến cửa tú phường, dọc theo đường đi Triệu Hoằng Lâm vẫn rất là khách khí, Nha6mt hị cũng nói: “Sau này chúng ta còn lui tới, đừng có khách khí như vậy nữa.”



Hai huynh muội đồng loạt cúi đầu từ biệt Nhâm thị, trước khi đi, Triệu Tương Nghi hơi le lưỡi buông lỏng cả người bị Nhâm thị không cẩn thận nhìn thấy, chờ hai huynh muội đi xa rồi, khóe môi Nhâm thị cong lên, thú vị nói: “Ai, xem ra là một tiểu cô nương thông tuệ, lúc nãy đầu óc mình không tỉnh táo không nhìn kỹ mà.”