Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 121 : Lời đồn về Nhâm thị thiết huyết *

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



*Thiết huyết: ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh



“Là bà chủ của Như Ý phường à, ha ha, có chút bản lãnh đấy.” Phương thị híp hai mắt cười đem củi khô trong tay bỏ vào lò lửa, không quay đầu nói với Triệu Tương Nghi.



Nghe lời nói của huynh muội Triệu Tương Nghi mới từ Như Ý phường trở về, Phương thị cảm thấy rất tò mò về Nhâm thị kia.



“Cũng đúng, một nữ nhân một mình ở trên trấn mở một tú phường lớn như vậy, không thể nào là một người nhút nhát như vậy được chỉ có thể nói người này là một nữ nhân tự cường mới đảm nhiệm nổi.” Triệu Tương Nghi vừa giúp Phương thị lột vỏ đậu, vừa phụ họa nói theo.



Phương thị cũng gật đầu, sau đó lại nói: “Bà nghe người ta nói, nàng ta vốn đã gả chồng rồi.”



“Gì?” Động tác trong tay Triệu Tương Nghi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Phương thị, sau đó lại làm như không có gì tiếp tục lột vỏ đậu, ngoài miệng nói, “Cháu thấy cô ấy tuổi còn rất trẻ, lại còn rất đẹp nữa.”



“Nàng ta không phải là người trấn Thanh Hà, là người Liễu Châu, Liễu Châu cách nơi này rất xa. Bà nghe người ta nói, bà chủ Nhâm này là một người có dũng khí, vừa đến trấn này một thời gian ngắn đã mở tú phường, đối mặt với tất cả nghi vấn của mọi người nàng ta không một lần tránh né, có cái gì thì nói cái đó, kể cả chuyện nàng ta đã gả chồng, hình như là vì không hợp nên đã cùng chồng ly hôn, một chút cũng không che giấu nói với người bên ngoài.” trong giọng nói của Phương thị mang theo một tia thán phục dành cho Nhâm thị, nhưng là nhiều hơn một phần tiếc hận, nếu nói nữ nhân này quá mạnh mẽ cũng đúng, nhưng về chuyện tình cảm, lại không ai muốn dính dáng đến.


“Không được hồ nháo.” Phương thị giả bộ tức giận nghiêm mặt lai, “Con phải nghe bà nói, từ hôm nay trở đi, không được làm nũng, phải theo ta học vài thứ. Để xem, chúng ta bắt đầu từ thêu và nấu ăn trước, chờ con học cho tốt rồi, bà sẽ thử dạy cho con cái khác.”



“A.” Triệu Tương Nghi há to cái miệng nhỏ, vô lực bước chân ra khỏi trù phòng.



Tình cờ gặp Triệu Hoằng Lâm, Triệu Tương Nghi không nói gì nhìn trời: “Ca ca, bà nội muốn ép muội học nữ hồng.”



“Đây là chuyện tốt, huynh cũng vừa mới nghe được, muội bây giờ không chỉ theo học nữ hồng với bà nội mà đại ca cũng sẽ ở bên cạnh dạy muội viết chữ, luyện cho giỏi vào, mấy năm nữa, chữ muội viết sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.” Triệu Hoằng Lâm cười nói.



Triệu Tương Nghi chống nạnh lớn tiếng nói: “Gì, ca ca đã nghe hết mà cũng không đi vào xin bà nội giúp muội sao.”



“Được rồi được rồi, được rồi, đừng giận, đây là chuyện nữ nhi phải học, sau này muội lớn lên, phải cảm ơn bà nội đấy.” Triệu Hoằng Lâm ôn tồn khuyên nhủ.



Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bước theo Triệu Hoằng Lâm đến thư phòng, nàng muốn luyện chữ để tĩnh tâm lại.



Được rồi, học thì học, nàng sẽ cố gắng học thật tốt, nhưng thành quả ra sao, nàng cũng không dám bảo đảm...