Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 137 : Không nên vọng động

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Từ sau chuyện Tề Uyển Dao, tâm trạng của Triệu Tương Nghi ngày càng không yên, Nhâm thị thấy bộ dáng không yên lòng của nàng, cũng không có ép nàng luyện tập nữa, chỉ giảng giải cho nàng nội dung cách thêu mới, rồi để nàng về nghỉ ngơi.



Trời đã sang trưa



Phương thị không ngờ Triệu Tương Nghi hôm nay quay về nhà ăn cơm trưa, vì vậy khi thấy Triệu Tương Nghi về sớm, bà còn tưởng đã có chuyện gì xảy ra, khẩn trương hỏi: “Con làm gì sai nên bị sư phụ phạt sao?”



Triệu Tương Nghi hơi nhún vai: “Sư phụ mà phạt con, bà nội có thể thấy con đứng trước ở đây ư? Là sư phụ thấy con lo lắng việc ở nhà, cho nên mới cho con nghỉ một ngày, con về sớm là vậy đó.”



“Nha đầu ba hoa.” Phương thị mắng yêu, lại làm bộ muốn cốc đầu nàng.” Tuổi cũng lớn rồi, mà tính tình còn bướng bỉnh như vậy.’



Triệu Tương Nghi cười cười,làm mặt quỷ với Phương thị, sau đó đi vào trong nhà nhìn quanh: “Uyển Dao tỷ tỷ đâu?”



Phương thị vừa nhặt rau vừa cười: “Đang ở trong phòng may quần áo mới, hôm nay bà mang con bé ra chợ mua mấy khối vải, con bé cao hứng quá, bà cũng nói để bà giúp nhưng con bé không cho, muốn tự mình làm.” Phương thị nói đến đây, vươn tay cốc đều Triệu Tương Nghi một cái, “Nha đầu con đấy, nhìn người ta giỏi chưa kia, chỉ lớn hơn con có bốn tuổi, đã có thể tự may quần áo rồi, còn nữ hồng ta cũng nhìn vài lần rồi, tốt hơn con không biết bao nhiêu lần đây.”



“À.” Triệu Tương Nghi cố ý tấm tắc nói, “Bà nội có cháu nuôi rồi liền ghét bỏ cháu ruột là con ư.”



“Đừng nói nhiều nữa, mau vào bồi con bé nói chuyện đi.” Phương thị ừcười híp mắt, thấy Triệu Tương Nghi đã vào trong thì bà quay đầu tiếp tục nhặt rau.



Bên trong, Tề Uyển Dao nghiêm túc ngồi trước bàn trà, Triệu Tương Nghi vừa đi vào liền chạy đến ngồi bên cạnh: “Vải thật đẹp, rất hợp với màu da của tỷ, ánh mắt của bà nội rất tốt nha.”
Cuối cùng, Triệu Tín Lương nghĩ đến một nơi, vội vã chạy ra chợ mướn một chiếc xe ngựa, tìm người hỏi thăm một chút, mới biết Triệu Hoằng Lâm đi về phía tây.



May mà Triệu Hoằng Lâm đi bộ, mà hắn lại lái xe ngựa cho nên đến tận buổi trưa, Triệu Tín Lương mới tìm được con trai, thành công mang con trai về nhà, mặc dù quá trình này có chút cực khổ.



Sau trăm phương ngàn kế hỏi, Triệu Tín Lương mới là ngạc nhiên biết được, Triệu Hoằng Lâm đây là muốn tìm đại bá nương của Tề Uyển Dao tính sổ



Triệu Tương Nghi nghe Triệu Tín Lương nói sơ qua cũng hiểu được nguyên nhân của chuyện này, trong lòng cũng lo nghĩ, theo lý thuyết ca ca bây giờ không nên làm chuyện này, mà phải ở trong học đường học cho tốt để lấy công danh, bây giờ ca ca tiền đồ vô lượng nếu vì chuyện này rất có thể sẽ…



Triệu Tương Nghi không dám nghĩ tiếp.



“Cha lớn hơn con, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, cho nên về chuyện này cũng đã suy tính nhiều. Con đừng xem thường cha vì cha chưa từng đọc sách, cha không thông minh như con, thế nhưng những đạo lí đối nhân xử thế này, cha tự tin rằng mình giỏi hơn con rất nhiều.” Triệu Tín Lương thở dài, nói tiếp, “Con không nên vọng động, chuyện này căn bản không thể lấy cứng đối cứng được.”



“Con suy nghĩ lại xem, con muốn tìm đại bá nương Uyển Dao để tính sổ, như vậy không phải tự nói cho người ta biết Uyển Dao ở nhà mình rồi sao? Không phải thì sao con có thê biết chuyện của Uyển Dao, tại sao muốn đi tìm đại bá nương của Uyển Dao để tính sổ? Cho dù con có thông minh nói mình chưa từng gặp qua Uyển Dao, chỉ là đi ngang qua nhìn thấy mà thôi, đến lúc đó khó tránh được hiềm nghi, lại mang cho Uyển Dao thêm phiền phức nữa.” Triệu Tín Lương nói đến đây liền ngồi xuống cạnh Triệu Hoằng Lâm, giọng nói cũng dần nhỏ nhẹ, lời nói thấm thía dần, “Tâm tình của con cha có thể hiểu, mọi người sau khi biết chuyện của Uyển Dao cũng rất tức giận, rất lo lắng, nhưng chúng ta không thể vì thế mà kích động. Nếu con làm như vậy, tuy trả thù được nhưng vị lão gia mua Uyển Dao có thể bỏ qua mà không cho người lùng bắt ư? Bây giờ ở trấn Thanh Hà không người nào không biết Thiên Hi Lâu, chỉ cần hỏi là tìm được ngay, đến lúc đó con muốn Uyển Dao làm sao đây? Trong tay những ngươời đó còn có khế ước bán thân của Uyển Dao, chúng ta tạm thời không thể bứt dây động rừng, con đừng quên.”



Triệu Hoằng Lâm sau khi nghe xong lời Triệu Tín Lương nói, cả người run rẩy, kinh ngạc nhìn cha mình, hai mắt phiếm hồng: “Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?”



“Bàn bạc kỹ hơn.” Triệu Tín Lương thở dài,”Ít nhất…sau khi sóng yên biển lặng rồi hãy nói tiếp, về phần ca ca và mẹ của Uyển Dao, cha sẽ nhờ người tìm hiểu tin tức, có tin tức của họ rồi, cũng khiến cho chúng ta an tâm hơn.”



“Ca ca, muội có lời muốn nói với huynh.” Triệu Tương Nghi bỗng nhiên đi vào phòng, cũng nhìn sang Triệu Tín Lương nói, “Cha, lời này con muốn nói riêng với ca ca.”