Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 14 : Phương thị bị bệnh
Ngày đăng: 09:49 18/04/20
Lúc này, trong sân Triệu gia sớm đầy ấp người, hai vợ chồng Tề gia ở cách vách và hai đứa con của họ đến giúp đỡ cùng thăm hỏi.
Biết được Phương thị bị chọc tức đến ngã bệnh, tất cả mọi người đều sôi nổi chỉ trích mẹ con Lưu thị kia nào là không hiền hậu, không biết xấu hổ.
Mà Phương thị từ sau ngày đó, đúng thực là đổ bệnh, tuy lão Ôn có bốc cho thang thuốc bổ, nhưng thể cốt của bà cũng bị hư nhược.
Trong nhà nhất thời giống như bị mây đen kéo đến bao phủ, bởi vì gần đây dùng tiền mua thuốc, nên cuộc sống của cả nhà đều gặp khó khăn. Vừa lúc Dương thị mỗi ngày đều gây chuyện, nói là trong nhà việc gì cũng là do nàng ta làm hết vân vân, sau lại nói đại phòng không có nữ nhân, nhị phòng thì nhị tẩu vừa mới sinh hài tử nên còn ở cữ, nói đi nói lại đều nói rằng mình mệnh khổ, một người mà làm cho ba người.
Ngay lúc Triệu Nguyệt Cầm lo sợ Dương thị nói lời khó nghe, sẽ hại Phương thị không được an tịnh để tịnh dưỡng,liền tự mình cắn răng chịu đựng giúp đỡ không ít việc trong nhà, chỉ mới vài ngày thôi, người liền gầy đi một vòng lớn.
Đợi đến khi người trong nhà phát hiện ra, liền hung hăng mắng Dương thị một trận, Triệu lão gia tử liên tục tức giận, hù dọa Dương thị, hạ đi khí diễm trên người ta xuống. Mọi người lại sợ Triệu Nguyệt Cầm thành thật, nhát gan, sẽ bị Dương thị áp chế, chính ra bề ngoài phân phó, sau này Triệu Nguyệt Cầm chỉ cần làm việc nên làm, là chăm sóc tốt hai đứa nhỏ ở bắc phòng, mặc khác tiếp tục làm việc nhẹ trong nhà là được.
Dù sao không lâu nữa nàng cũng là nên nghị hôn rồi, Phương thị bởi vì chuyện này nên không cho Triệu Nguyệt Cầm làm việc gì nữa, chính là lo lắng da nàng bị rám đen, bàn tay bởi vì làm việc nặng mà trở nên thô to.
Bên này Phương thị bị bệnh, những chuyện như vậy Triệu lão gia tử đều chú ý đến, cố gắng an bài cho thỏa đáng, để bà không vì chuyện này mà lưu tâm nhiều.
Mấy ngày này, Triệu Hoằng Lâm vẫn như thường ngày trước làm việc trong nhà cho xong hết, rồi mới đi bộ đến học đường thôn bên cạnh nghe phu tử giảng bài, buổi chiều trở về sẽ bồi tiểu muội Triệu Tương Nghi đùa giỡn một hồi, thỉnh thoảng sẽ sang Tề gia bên cạnh, rủ hai huynh muội Tề gia ra bờ sông câu cá, rồi đến nhờ Triệu Nguyệt Cầm nấu canh cá cho Triệu Tương Nghi còn có Phương thị bị bệnh và Lý thị đang ở cữ ăn cho bổ người.
“Ta nói cho các ngươi biết, về sau không được phép khi dễ ta cùng ca ca ta! Bằng không ta sẽ dùng mấy hòn đá này đánh các ngươi, có nghe thấy không!” Bốn chữ cuối cùng là do Triệu Tương Nghi xuất ra khí lực bú sữa mẹ kéo dài âm cuối, dùng câu nói ‘ đại động sơn diêu’ [ 1] để hình dung cũng phải là quá.
Chờ đến khi đám tiểu tử kia chạy trối chết hết, Triệu Tương Nghi mới ném đi hòn đá trong tay xuống đất, hồi lâu vui cười hớn hở, lại nhìn sang ca ca nàng thấy biểu tình trên mặt hắn cực kỳ phức tạp.
“Tiểu muội thật giỏi, chỉ một người mà có thể thu phục hết đám tiểu tử kia.” Triệu Hoằng Lâm ngồi xổm xuống khen ngợi, chỉ chốc lát sau trên mặt mây đen hiện đầy, “Bất quá tiểu muội, muội phải nhớ kỹ, nữ hài tử mỗi nhà, không được dã man ngang ngược như thế. Còn có…” Rũ mắt xuống, giọng nói bỗng nhiên nhỏ lại, “Ca ca vô dụng, không thể bảo vệ được muội…”
Triệu Tương Nghi tâm liền động, không ngại tâm của Triệu Hoằng Lâm lại có thể nhạy cảm như vậy, vội ôm cổ Triệu Hoằng Lâm an ủi nói: “Ca ca là tuyệt nhất!”
Huynh muội hai người đang nói, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng tư văn hữu lễ hỏi: “Xin hỏi, các ngươi có biết Triệu Hữu Căn không?”
Triệu Tương Nghi chưa kịp phản ứng gì, lui về phía sau nhìn đến, tròng mắt nhất thời mở lớn!
====
[1] Địa động sơn điêu: đất rung núi chuyển, ý là khí lực em ấy quá dữ