Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 17 : Hương vị của cơm
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Triệu Hữu Căn và Bùi Tử Quân đến khiến cho sự lo lắng ngày thường của cả nhà dần biến mất, trên mặt Triệu Tín Lương rốt cuộc cũng khó khăn nở ra nụ cười.
Triệu lão gia tử cực kì hưng phấn, nghĩ đến mấy ngày nay thu hoạch lúa ngoài ruộng cũng không sai biệt lắm, liền không cho mấy nhi tử đi ra ngoài ruộng làm việc tiếp, chỉ phân phó Triệu lão nhị đến đầu thôn mua thịt và đậu hũ về làm thêm đồ ăn, mặc khác sai Triệu lão tam đào hũ rượu đã chôn dưới vườn rau năm trước ra một vò!
Mấy vò rượu kia phần lớn là dùng vào đêm 30 tết, hoặc khi nào trong nhà có việc vui như việc trọng đại mới mở ra uống, Dương thị thấy Triệu lão gia tử quá cao hứng, lại có chủ ý muốn động đến những vò rượu kia, miệng không khỏi lầu bầu tùy tiện nói: “Cha, ngài không có hồ đồ chứ, những vò rượu kia rõ ràng là để dành cho Nguyệt Cầm khi lập gia đình mới dùng mà, dùng rất nhiều cân gạo nếp ủ đấy! Nếu lúc này đem ra uống sạch thì phải cất công ủ lại lần nữa, thật lãng phí lương thực à...” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng nhỏ dần bởi vì Triệu lão gia tử dường như dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn Dương thị.
Triệu Hữu Căn nghe thấy được lời này, không khí nhất thời trở nên có chút xấu hổ.
Ngày thường, đối với một gia đình mà nói ăn một chút gạo trắng cũng là không nỡ, nói chi đến gạo nếp đó lại càng quý hơn, ở mùa thu hoạch năm trước Triệu lão gia tử đã lấy ra rất nhiều gạo nếp để ủ rượu rồi, chỉ chờ đến đêm 30 tết hoặc khi Triệu Nguyệt Cầm lập gia đình mới dám lấy ra uống.
Mà Dương thị lúc này lại nói ra lời như thế, có thể nói nàng ta không giống như Thảo Nhân Hiềm, vì hoàn cảnh bây giờ của nhà này rất nghèo.
“Không sao, Quang Trung đại bá, kỳ thật lần này con đến đây có mang theo vài vò rượu, mọi người uống rượu trong vò của con đi, còn vò rượu chôn dưới đất cũng đừng động vào.” Mấy vò rượu chôn ở dưới đất kia thua xa mấy vò rượu thượng phẩm do Triệu Hữu Căn mang đến, sở dĩ Triệu Hữu Căn thích uống mấy vò rượu chôn dưới đất kia là do chính tay Phương thị làm thôi.
Theo hắn thấy, mấy vò rượu chôn ở dưới đất có một cỗ hương vị quê hương mà ở xa có bỏ bao nhiêu tiền cũng không mua được.
“Không được, tuyệt đối không được!” Triệu lão gia tử ngăn cản, thành khẩn nhìn Triệu Hữu Căn, “Nhị Mao à, con nhìn con đi, mỗi lần đến nhà bọn ta con đều mang gạo ngon đến, ta đào vò rượu ra tiếp đãi con, chỉ cần con không chê ta sẽ đào hết mấy vò rượu còn lại, cũng sẽ không đau lòng đâu!”. Thời điểm đang nói, một gia đinh nhà Triệu Hữu Căn vừa lúc khiêng một túi gạo trắng đi vào.
Triệu Tương Nghi đôi mắt mong chờ nhìn túi gạo trắng kia, nước miếng vì thèm ăn mà chảy ròng, đó là gạo trắng à, hạt gạo trắng lóng lánh, đã bao lâu rồi nàng chưa ăn được một chén cơm bình thường vậy?
Nhưng mà chỉ cao hứng được một lúc, lòng nàng nhất thời như đưa đám, dựa theo khẩu phần ăn trong nhà thì chỉ năm ngày thôi túi gạo to kia cũng hết sạch… Phương thị lại tiết kiệm cực kỳ nói không chừng chỉ làm cơm cho hài tử trong nhà ăn thôi, còn người lớn chắc sẽ giống như thường ngày đều ăn lương thực khô thay cơm.
Triệu Tương Nghi tỉ mỉ nhai nuốt cơm trong miệng đồng thời chậm rãi cảm nhận hương vị của gạo, nàng như cảm giác được mình không phải là đang ăn cơm mà là mỹ vị nhân gian khó tìm!
Mọi người đều ăn như hổ đói hoặc sợ rằng người khác ăn so với mình còn nhanh hơn, lại sợ mình ăn ít thịt hoặc ít cơm đều có thể bị thua thiệt. Hay tỉ mỉ nhấm nháp, một chút cũng không muốn buông tha hương vị lưu lại trong miệng.
Trong lòng mọi người đều thích thú cười như hoa, thập phần cao hứng.
Triệu Tín Lương nhìn thấy cả nhà mọi người đều khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, hắn cuối cùng có thể đem tảng đá lớn trong lòng buông xuống, lại đau lòng nhìn hai đứa con của mình, không khỏi vì cả hai mà gắp mấy khối thịt nhỏ bỏ vào trong chén cho.
Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu mỉm cười đáp lại, sau lại đem mấy khối thịt nhỏ trong chén của mình bỏ vào chén của Triệu Tương Nghi, nhìn thấy cảnh như vậy, trong mắt Triệu Hữu Căn vừa vui mừng vừa cảm động.
“Hoằng Lâm, đợi cơm nước xong theo cha vào trong phòng, cha có chuyện muốn nói với con.” Triệu Tín Lương thừa dịp mọi người đang ăn uống náo nhiệt liền cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai con trai mình.
=====
[1] Dìm lồng heo thả trôi sông: đây là hình phạt của các làng, xã đối với những người phụ nữ ngoại tình, người trong làng sẽ nhất những người phụ nữ ngoại tình vào cái lòng nhốt heo và cái lồng này tuyệt đối không dễ dàng mở ra được. Người trong làng sau khi buộc xong miệng lồng lại sẽ khiêng cái lồng này ra ngoài sông thả trôi đi, cho đến khi nào người phụ nữ trong lồng chết. (J: tục lệ ngày xưa đúng là…)
[2] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
[3]Gian đích tội danh: tội thông dâm, ngoại tình