Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 184 : Quyết định của Triệu Hoằng Lâm

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Khí trời vẫn tốt mãi đến ngày mười bảy tháng chín nhiệt độ không khí giảm xuống, khiến cho Triệu Tương Nghi vừa mới bước ra cửa phải quay về phòng đổi bộ quần áo ấm.



Bích Văn hầu hạ Triệu Tương Nghi thay y phục, cười nói: “Tiểu thư sao vậy, chẳng phải tiết trời trở lạnh thôi ư, sao lại nhíu mày thế?



“Hôm nay là ngày có kết quả thi, ca ca nỗ lực nhiều như vậy, không phải là chờ ngày này sao, không biết ca ca thi thế nào, sau khi trở về mặc kệ bọn ta hỏi sao, huynh ấy cũng không nói cho bọn ta biết.” Triệu Tương Nghi nhíu mày, “Hôm nay trời đột ngột chuyển lạnh như vậy, làm ta có cảm gáic bất an.”



“Tiểu thư lo lắng rồi.” Bích Văn cột túi hương bên hông cho Triệu Tương Nghi, sau đó trấn an nói, “Thiếu gai thông minh thế, nhất định sẽ đậu.”



“Cảm ơn lời chúc của ngươi.”



“Tiểu thư nói vậy làm nô tỳ tội chết.” Bích Văn cúi đầu kinh hoảng nói.



Triệu Tương Nghi vỗ vỗ vai của nàng, ý bảo không có việc gì.



Sau mấy ngày tiếp xúc với Bích Văn, Triệu Tương Nghi thấy nàng ta có thể tin được, chỉ là nô tính quá mạnh mẽ, khó có thể trở thành người của mình. Nhưng mà nàng ta là người ổn trọng, sau này có thể giúp mình nhiều việc.



“Trời hình như sắp mưa, phải mang theo dù ra ngoài.” Bích Văn đề nghị, chỉ là nàng ta còn chưa nói hết, người đã vào trong phòng, cầm một cây dù đi ra.



“Đi thôi, có lẽ mọi người đã ở trong đại sảnh chờ tin rồi.” Triệu Tương Nghi gật đầu, ngẩng đầu nhìn trời, “Vài ngày trước đó trời vẫn sáng sủa, sao hôm nay lại u ám như vậy…”



“Tiểu thư, bây giờ đã là cuối thu, rất nhanh sẽ bước sang mùa đông, có mưa là chuyện thường, năm nay mùa lạnh đến chậm mà.” Bích Văn cười nói.



Chủ tớ hai người cùng đi qua hành lang đến đại sảnh Triệu phủ, quả nhiên những người khác đã có mặt ở đại sảnh, hoặc trò chuyện, hoặc uống trà, trên mặt của mỗi người không ai không lộ ra thần sắc lo lắng, mong chờ, chỉ có Triệu Hoằng Lâm lại thản nhiên ngồi ở một chỗ, tay cầm tạp thư [sách giải trí] đọc.



Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như đã biết kết quả vậy.



Triệu Tương Nghi đi đến bên cạnh hắn, lúc ngồi xuống nhỏ giọng hỏi một câu: “Ca, ca nói cho muội biết đi, có phải ca chắc chắn mình sẽ đậu không? Muội thấy ca không sốt ruột tí nào, lại còn thản nhiên đọc tạp thư nữa, trước đây ca đâu có đọc mấy cuốn sách này. Nói là nhảm nhí, đọc cũng lãng phí thời gian, sao bây giờ lại đọc thế?”



“Sao càng lớn, muội càng dài dòng vậy?” Triệu Hoằng Lâm ngước mắt, khóe môi nhếch lên nói.



“Muội đang hỏi huynh mà, càng lớn càng dài dòng thì sao nào, đừng có thừa cơ đổi chủ đề.” Triệu Tương Nghi giả bộ tức giận nói



Triệu Hoằng Lâm cười, sau đ1o cúi đầu đọc sách tiếp.



“Hai huynh muội thì thầm gì đó?” Triệu Tín Lương tò mò hỏi, sáng nay hắn không có đến Thiên Hi Lâu, hôm nay là ngày có kết quả thi, dù có bận thế nào thì hắn cũng bỏ qua một bên để bồi con trai chờ kết quả.



“Hoằng Lâm, con nắm chắc mình sẽ đậu ư? Sao ông thấy con không lo lắng tí nào hết vậy.” Triệu lão gia tử rít một ngụm khói, thuận thế dựa vào ghế dựa, hỏi cháu trai.



Lúc này Triệu Hoằng Lâm mới đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu lão gia tử hồi đáp: “Ông nội, con lo lắng thì có thể làm được gì, dù sao con nỗ lực như vậy, về phần kết quả ra sao, cũng chỉ có thể tuỳ theo mệnh trời thôii.”



“Ông lo hút thuốc của ông đi, đừng có làm Hoằng Lâm khẩn trương.” Phương thị đẩy Triệu lão gia tử một cái.



Ngay lúc mọi người nói chuyện phiếm, bên ngoài có một gã sai vặt chạy vào, mọi người hồi hộp, có điều theo sau gã sai vặt không phải người đến báo tin nào, ngược lại là Bùi Tử Quân mang theo thư đồng Nguyên Thư bước vào. Nguyên thư đã lâu không đến trấn Thanh hà, lần này đến đây al2 để theo hầu Bùi Tử Quân



“Bùi thiếu gia đến chơi.” Hai mắt Phương thị sáng ngời.




“Tất cả mọi người yên tĩnh một chút, từ lúc biết kết quả đến bây giờ, không thể nào tiếp thu nhiều chuyện như thế, thảo luận tiếp càng không vui mà thôi.” Nhâm thị kéo cánh tay Triệu Tín Lương, trấn an.



Vốn là một bữa tiệc trà xã giao náo nhiệt, trong lúc nhất thời trở nên vô vị.



Toàn gia thất thần từ biệt một nhà Triệu Hữu Căn, Tề Uyển Dao lo lắng cho Triệu Hoằng Lâm, nên theo mọi người đến Triệu phủ.



Xe ngựa dừng trước cửa Triệu phủ, Triệu Tương Nghi vẫn như trước không thể tin điều mình nghe lúc nãy.



Kỳ thực nàng không có chấp nhất như Triệu Tín Lương, cho rằng Triệu Hoằng Lâm đi thi mới là đúng, nàng chỉ là vô cùng kinh ngạc, háo ra mấy năm nay, Triệu Hoằng Lâm làm rất nhiều chuyện mà nàng cũng không biết đến…



Nàng vẫn cho là, người một nhà sinh hoạt ở một chỗ, sẽ không có bí mật gì với nhau, cũng sẽ không giấu giếm... Nhưng chuyện lớn như vậy, Triệu Hoằng Lâm lại tự ý quyết định, hơn nữa là tiền trảm hậu tấu.



Nàng hiện tại tuyệt đối có lý do hoài nghi, Triệu Hoằng Lâm không thi đậu không phải là học hành không giỏi, mà khẳng định có nguyên nhân, chỉ là... Nguyên nhân đặc biệt gì?



Mà lại che giấu cả nhà, không cho ai biết.



Bầu trời chẳng biết lúc nào chuyển lạnh, mưa thu rơi, làm cho lòng mỗi người thêm lạnh lẽo.



Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác sung sướng khi dọn vào nhà mới, sự phấn khích chuẩn bị mở cửa hàng mới, cùng với tình cảm gia đình ấm áp, cũng dần dần biến mất trong lòng mỗi người. Tất cả mọi người đều bị quyết định của Triệu Hoằng Lâm làm cho hỗn loạn, bọn họ không biết, hài tử ngoan ngoãn không cần người lớn quan tâm này, lại là người bị áp lực nhất.



“Được rồi, bây giờ con thành thật nói cho cha biết, con định tính toán tương lai của mình như thế nào đây? Cha còn cho rằng con còn nhỏ, nhưng bây giờ cha không cho là vậy, con rất bản lĩnh, có thể tự quyết định tương lai của mình.” Mọi người sau khi bình tĩnh lại, Triệu Tín Lương mới hỏi rõ con trai.



“Cha, hãy giao tiệm túuốc cho con quản lý, con sẽ xử lý rất tốt.” Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu, trực bạch hồi đáp.



“Con quá nhỏ.”



“Cha không phải mới vừa nói, con không còn nhỏ sao.” Triệu Hoằng Lâm cố ý tìm chỗ sơ hở nói, “Bùi Tử Quân còn nhỏ hơn con hai tuổi, cũng đã bắt đầu một mình kinh doanh Nhiễm Thuý Trai, vì sao con ali5 không thể?”



“Cha không thể tiếp thu chuyện này nhanh thế được.” Triệu Tín Lương đau đầu nói.



“Cha, thế sự biến ảo quá nhanh. Mấy năm trước, cha có dám nghĩ rằng mình sẽ có cuộc sống như ngày hôm nay không? ” Triệu Hoằng Lâm ngồi xuống, dừng một chút còn nói, “Con không phải là tâm huyết dâng trào, mà là từ lâu rồi mới có quyết định này. Khoa cử con sẽ không thi nữa, như vậy sẽ tiêu hao tinh lực, phải chờ ba năm một lần, hơn nữa có thể xảy ra biến cố giữa chừng. Nếu ngày sau con đậu trạng nguyên, cũng sẽ không thăng chức nhanh, hơn nữa đi trên con đường chính đạo sẽ không bằng phẳng. Con không muốn đem thời gian và tinh lực đặt lên chuyện mình không muốn, so với việc này thì việc buôn bán con nắm chắc hơn.”



“Con muốn làm gì?” Triệu Tín Lương rất là mẫn cảm nhìn con trai, “Lẽ nào, con muốn vì chuyện đó mà lãng phí cuộc sống của mình?”



“Cha, con đã lớn. Rất nhiều chuyện, cha để con tự quyết định được không?” Triệu Hoằng Lâm nghiêng mặt đi.



“Hoằng Lâm, cha lo lắng cho con.” Triệu Tín Lương lo lắng nói, “Con mới mười hai tuổi, việc chờ mong thi cử, sao con có thể nói là lãng phí thời gian? Con như vậy càng làm cho cha càng thêm hoài nghi, con vội vàng quyết định như thế, không phải là muốn trong thời gian nhanh nhất trả thù người khác sao “



“Cha đã nói với con bao nhiêu lần, sao con lại không nghe.” Nói xong lời cuối cùng, Triệu Tín Lương hiển nhiên rất giận giọng nói càng cao hơn.



“Cha, con sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận.” Triệu Hoằng Lâm đứng dậy, đi đến trước cửa dừng lại, cũng không quay đầu lại nói, “Về phần cha có đáp ứng hay không, đều không quan trọng, cũng không cản trở được bước chân của con.”



“Hoằng Lâm” Triệu Tín Lương đột nhiên hét lớn một tiếng, trong giọng nói mang theo nồng đậm đau lòng.



“Đừng quên, khế ước bán thân của Uyển Dao còn đang nằm trong tay tên súc sinh kia.” Triệu Hoằng Lâm thẳng lưng, giọng nói cực kỳ âm lãnh.