Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 183 : Diệp Thường Niên đến bồi tội

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Tiệc tân gia định vào ngày năm tháng chín, chính là ba ngày sau khi cả Triệu gia dọn vào nhà mới, mọi thứ đều chuẩn bị xong. Ngày hôm đó khắp phủ đều giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập. Tiệc rượu tổng cộng có năm bàn, khách đến mặc dù không tính là nhiều, nhưng mỗi người đều có máu mặt.



Tiết trời hôm ấy vô cùng tốt, khí lạnh cuối thu se se thổi, buổi tiệc được tổ chức ở vườn hoa Triệu gia, nha hoàn, bà tử liên tục bưng đồ ăn đi trên hành lang gấp khúc đến hoa viên, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.



Triệu Tương Nghi ngồi ở bên cửa sổ lầu hai nhà thuỷ tạ, nhàm chán chống cằm nhìn quang cảnh nhộn nhịp bên dưới, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt non mịn nhỏ nhắn của nàng, da thịt trong suốt có thể thấy mạch máu ẩn hiện dưới đó.



Nàng híp mắt, lẳng lặng suy nghĩ về những biến hoá của nhà mình trong mấy năm nay.



Ngay từ lúc đầu vô cùng khó khăn, có thể đi được đến đây, gian khổ trong đó không ai có thể hiểu được, chỉ có nhà nàng và thân nhân trong nhà ra mới hiểu được.



Nàng không thể nào quên lúc nàng và ca ca lạc trong núi vô tình tìm được Mê Điệt Hương, trời hôm đó gió lớn, tối như mực, ca ca bị thương, nàng không thể quên được và nó đã trở thành bóng ma trong lòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu, làm nàng thấy đau lòng



Cũng không thể quên được cảnh ca ca trước khi đi học, ngày ngày theo sau phu tử mượn sách học…Phụ thân vì để ca ca đi học mà không ngừng làm việc, cơ hồ như muốn ăn trên ruộng đất, cả người đầm đìa mồ hôi, hình ảnh ấy nàng nào quên.



Mặc dù hôm nay phụ thân mặc tơ lụa, thân phận đã khác xưa, nhưng người vẫn kiên nghị như trước, nàng biết, luôn có một cổ bi thương quanh quẩn trong đầu phụ thân.



Mãi cho đến khi Nhâm thị xuất hiện, bước vào trong sinh mệnh của phụ thân, sự bi thống đó mới biến mất.



Bây giờ thì tốt rồi, tuy khổ tận cam lai, nhưng mỗi khi nghĩ đến thời khắc hạnh phúc viên mãn này, Triệu Tương Nghi khó có thể mà tin được, những thứ này đều thuộc về nàng ư, không thể tin được phải mất một thời gian khá lâu nó mới thuộc về mình, rất sợ sau một khắc, những thứ tốt đẹp này đều rời xa mình, không bao giờ … nữa quay lại.



Đến lúc đó, nên làm sao đây?



Mãi chìm trong suy nghĩ, đột nhiên trong vườn hoa vang lên tiếng pháo, nhiều tiếng chúc mừng liên tục vang lên, làm Triệu Tương Nghi kinh ngạc một phen, đem nàng từ trong thất thần tỉnh dậy.



Trên mặt mọi người đều mang loại thần tình hâm mộ, Triệu Tương Nghi đang quan sát hoạt động của mọi người, trong lúc vô tình ánh mắt rơi xuống cổng bán nguyệt, đó là nơi duy nhất vào hoa viên, một nam nhân mặc trường sam trên thêu ám văn chậm chạp bước vào, người nam nhân này tuy toa1t lên khí chất thân thiết vui mừng nhưng cực kỳ không hợp với bầu không khí này, trông rất giả tạo.



Triệu Tương Nghi nghĩ như thế, cũng không phải là bởi vì nam nhân kia đến tham gia náo nhiệt, mà là bởi vì người nam nhân kia không là người khác, chính la người từng dẫn côn đồ đến trước cửa Như Ý phường gây chuyện Diệp Thường Niên, lần đó còn hại phụ thân nàng bị đám cẩu vật kia đánh bị thương.



Y tới làm gì?



Triệu Tương Nghi cũng không chịu ngồi yên, lập tức đứng dậy, nhấc váy xuống lầu.



Đi qua hành lang từ nhà thuỷ tạ dẫn đến hoa viên, trong lúc Triệu Tương Nghi đi tới bữa tiệc, thì lúc này Diệp Thường Niên đã mang theo hạ nhân đi tới trước mặt Triệu Tín Lương.



Diệp Thường Niên không nằm trong danh sách khách mời, bây giờ y lại xuất hiện ở đây, tất nhiên là mang đến cho Triệu Tín Lương vài phần kinh ngạc, đồng thời cũng cắt đứt không khí vui vẻ của bữa tiệc.



“Triệu lão bản, chúc mừng ngài dọn đến nhà mới.” Diệp Thường Niên vừa mở miệng đã nói câu này, cũng thuận thế để hạ nhân ở đằng sau đem quà đưa lên phía trước.



Nha hoàn phụ việc đang muốn nhận, nhưng ngại vì thần sắc không mấy vui vẻ của Triệu Tín Lương, một phần khác là chưa nghe lệnh, nên chần chừ một hồi, khiến cho tràng diện rất xấu hổ.




Người ngu cũng có thể nhìn ra trong giọng nói của hắn mang theo cao hứng.



Mạc Nhã Như là một cô gái thông minh, đương nhiên cũng nhìn ra được, cô nàng có chút đố kỵ nhìn Triệu Tương Nghi: “Tử Quân ca ca có thể để ngươi gọi tự nhiên vậy sao? Nhà các ngươi cùng lắm chỉ xuất thân từ nông thôn, không có chút quan hệ nào đến Bùi phủ, làm sao có thể so được với Mạc gia và Bùi gia, ngươi lại bày ra cái vẻ thân thiết với Tử Quân ca ca làm gì. Còn có, vừa rồi ngươi thì thầm với huynh ấy cái gì? Còn nhỏ như vậy đã biết dụ dỗ người khác, thật không biết xấu hổ “



“Nhã Như, muội câm miệng lại cho ta.” Bùi Tử Quân lần này thật sự tức giận, mà hắn nổi giận cũng rất doạ người, mặc dù không có mắng Mạc Nhã Như, nhưng giọng nói lạnh như băng, cùng với ánh mắt nhìn Mạc Nhã Như, thật sự làm cho Mạc Nhã Như kinh hãi, từ nhỏ đến lớn, huynh ấy còn chưa từng tức giận với nàng ta bao giờ.



Chỉ vì một con bé tầm thương như cỏ dại này sao?



Mạc Nhã Như quả thực không thể tin được điều mình nghe, trong lòng càng thấy uỷ khuất, nước mắt rơi xuống.



Triệu Tương Nghi muốn hiệu ứng này, Mạc Nhã Như tự cho mình là thiên kim tiểu thư cũng chẳng bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, nên đãi ngộ như vậy mới đúng.



Cho nên, gọi Bùi Tử Quân là Tử Quân ca ca”, cũng là vì kích nàng ta một kích, bởi vì Mạc Nhã Như hay xưng hô như vậy với Bùi Tử Quân.



“Chúng ta đi.” Bùi Tử Quân vỗ nhẹ vai Triệu Tương Nghi, động tác rất nhẹ, nhưng cũng khiến cho Mạc Nhã Như đố kị, oán hận không ngớt.



“Vừa rồi Nhã Như có làm muội sợ không?” Đối thoại giữa Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi truyền đến, Mạc Nhã Như liều mạng che tai mình, chạy đi theo hướng ngược lại.



Tiệc tân gia Triệu phủ kết thúc mỹ mãn, trừ việc Diệp Thường Niên đột nhiên đăng môn bái phỏng và vị tiểu thư không giải thích được cáu kỉnh ở ngoài.



Mấy ngày sau, Triệu Tín Lương cuối cùng đồng ý với Nhâm thị mở tiệm thuốc bắc, nguyên nhân là Triệu Hoằng Lâm tự mình tìm đến phụ thân bàn bạc, nói rằng nếu phụ thân không đồng ý, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình trước khi thi hương của mình.



Nói đến chuyện này, mở cửa hàng thuốc đúng là không lỗ mà còn lời, Triệu Tín Lương cuối cùng không do dự nữa mà đồng ý.



Có điều đồng ý hay không, vẫn làm cho người làm phụ thân này không khỏi thổn thức, Nhâm thị mới vào cửa không lâu, đã đem tâm hai đứa nhỏ nắm chặt rồi…Hắn (TTL) vừa vui mà cũng ghen tỵ.



Ngày khai trương tiệm thuốc quyết định sau khi Triệu Hoằng Lâm thi Hương xong, thứ nhất sợ ảnh hưởng đến việc học thi của Triệu Hoằng Lâm, thứ hai Triệu Tín Lương muốn song hỷ lâm môn, đến lúc đó Triệu Hoằng Lâm nếu thi đậu công danh, trong nhà vừa mở tiệm thuốc, chính là điềm tốt.



Phương thị biết được, không khỏi cười con trai: “Con chắc chắn rằng Hoằng Lâm nhất định có thể thi đậu?” Sau khi nói xong, Phương thị thấy m2inh n1oi sai, lập tức “Phi phi phi” hảo một trận.



Cũng vì thế mà bà áy náy mấy ngày, mãi đến khi Nhâm thị, Triệu Tương Nghi và Triệu Nguyệt Cầm khuyên nhủ, mới bình tâm lại.



Bây giờ, trên dưới Triệu phủ chỉ có một chuyện khẩn trương, chính là chuyện Triệu Hoằng Lâm thi cử. Mặc dù mọi người sốt ruột, nhưng không muốn Triệu Hoằng Lâm nhìn thấy, sợ rằng sẽ gây thêm áp lực cho Triệu Hoằng Lâm



Có điều, từ lúc quyết định mở tiệm thuốc, Triệu Tương Nghi cực kỳ bận rộn. Trải qua một đoạn thời gian an nhàn, cũng làm cho nàng lười biếng hơn, suýt nữa quên đi mục tiêu lúc đầu của mình. Lúc trước khi mới xuyên qua, thiếu chút nữa quên đi kiến thức học được, cũng may bây giờ còn kịp, ở đây có sách thuốc hỗ trợ, nàng không thể bỏ luôn bản lĩnh này của mình.



Trước khi tiệm thuốc khai trương, nàng vội vàng thu thập dược liệu để chuyển đến tiệm thuốc.



Trước kia ở Triệu gia thôn có trồng chút dược liệu, có thể làm thuốc, nhưng vẫn còn thiếu, Triệu Tương Nghi quyết định lên núi tìm xem, có dược liệu nào phù hợp thì chuyển đến trồng trong ruộng nhà mình, như vậy tiết kiệm không ít, rồi đem bán trong cửa tiệm thuốc, tuy ít lãi nhưng vẫn tiêu thụ mạnh.