Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 197 : Lã thị xuất hiện
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Edit: Thiên Âm
Qua Tiết Đoan Ngọ, trời dần nóng lên, ở huyện Nghi Dương bên kia, một hiệu thuốc không lớn không nhỏ khai trương, hiệu thuốc mới này tên là Hồng Phong vừa mới khai trương, đã hấp dẫn sự chú ý của Niên Thế Hữu.
Bởi vì Trương lão bản ở huyện Giang Ninh bên kia đang hợp tác với hiệu thuốc của Niên thế Hữu, đột nhiên bắt đầu dao động, mơ hồ không muốn hợp tác với hắn ta nữa, mà có ý muốn hợp tác với hiệu thuốc Hồng Phong.
Vì thế, Niên Thế Hữu có chút cuống quít, bởi vì vị Trương lão bản này làm ăn xưa nay sảng khoái, từ năm trước đến năm nay, nhưng hắn ta kiếm không ít bạc từ Trương lão bản này, Trương lão bản đột nhiên nói muốn kết thúc quan hệ hợp tác, chuyển sang hợp tác với hiệu thuốc khác, làm sao Niên Thế Hữu cam tâm?
Không cam lòng, Niên Thế Hữu quyết định tự mình đi đến hiệu thuốc Hồng Phong bên kia xem một thử, muốn biết vì nguyên nhân mà có thể hấp dẫn Trương lão bản, làm hại hắn ta mất một khách hàng lớn
Khi hắn ta đang chìm trong cơn tức giận, căn bản không dự liệu được, mình đã từ từ đi vào cạm bẫy mà Triệu Hoằng Lâm bày ra......
Bên này, Niên Thế Hữu cải trang đơn giản, tự mình đến hiệu thuốc Hồng Phong tra xét, thấy chưởng quỹ cùng Hỏa Kế là người ngoài huyện đến, càng thêm yên tâm lớn mật nói với họ vài lời.
Từ số lượng dược liệu, đến gía cả đưa ra, Niên Thế Hữu xảo trá lấy thân phận người mua, đem các loại tin ức có lợi tìm hiểu một lần.
Chờ hắn ta hài lòng rời khỏi hiệu thuốc Hồng Phong, chưởng quỹ và bọn tiểu nhị mới nở nụ cười châm chọc
Sau khi về phủ, Niên Thế Hữu nghĩ tới nghĩ lui, không ngồi yên, vội vàng bảo bọn hạ nhân chuẩn bị hành lý, hắn ta muốn lên đường đến huyện Giang Ninh tìm Trương lão bản nói chuyện một chút, có lẽ dựa vào giao tình giữa hai người, còn có thể có vãn hồi.
Lã thị thấy bọn hạ nhân đang chuẩn bị hành lý, liền hỏi: “Lão gia muốn đi đâu?”
“Đi huyện Giang Ninh một chuyến, bàn chuyện làm ăn.” Niên Thế Hữu lời ít mà ý nhiều, trả lời xong, cũng không nhìn đến Lã thị, chỉ ngồi ở trên ghế lẳng lặng suy tư xem khi gặp Trương lão bản nên nói thế nào để bày tỏ ý của mình.
Mắt Lã thị hơi loé sáng, thấy thế liền đến trước mặt Niên Thế Hữu: “Lão gia, thiếp thân cũng muốn đi ra ngoài đi dạo, lão gia không bằng mang thiếp thân theo cùng được không?”
“Ta không phải đi du sơn ngoạn thủy, bà chỉ là một phụ nhân đi theo làm gì” Niên Thế Hữu có chút nóng vội, cho nên cũng không kiên nhẫn nói chuyện với Lã thị.
Tim Lã thị đập mạnh, nhưng vẫn tiếp tục cầu xin: “Lão gia dạo này bận rộn, người gầy hai vòng, chuyến này lại đi huyện Giang Ninh xa như vậy, bên cạnh nói thế nào cũng phải có một người hiểu ý mà chăm sóc đúng không?”
“Có nha hoàn, bà không phải đủ rồi sao.” Niên Thế Hữu bởi vì nguyên nhân là Triệu Tín Lương,có chút cố kỵ, thấy Lã thị liên tục kiên trì, không khỏi châm chọc nói, “Ta chỉ đi xa nhà, sao bà nằng nặc muốn đi theo vậy? Bình thường đâu thấy bà quan tâm đến ta như vậy. Hừ, chẳng lẽ là bởi vì chuyến này đến huyện Giang Ninh, ở gần chỗ nam nhân của bà phải không?”
“Sao lão gia lại nói thiếp thân như vậy?” Lã thị cất cao giọng nói, “Thiếp thân bỏ tất cả theo lão gia đến đấy, chưa từng oán trách nửa câu......”
“Bà có lý do để oán trách sao? Ta cho bà ăn ngon mặc đẹp, chẳng lẽ bà không biết đủ?” Niên Thế Hữu thô bạo cắt đứt lời Lã thị, “Tốt nhất bà an phận ở đây cho ta”
“Thiếp thân rốt cuộc làm gì sai? Sao lại lôi chuyện trước kia ra nói? Hơn nữa, huyện Giang Ninh cách xa Triệu gia thôn, không thể so với nơi này gần Triệu gia thôn a” Lã thị bởi vì Niên Thế Hữu giấu chuyện Triệu Tín Lương không cho mình biết mà oán hận, cho nên giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng, “Chẳng lẽ lão gia làm chuyện gì có lỗi với thiếp thân, trong lòng chột dạ?”
“Bà nói cái gì đây” Niên Thế Hữu giống như bị nói trúng tim đen, vì thế trực tiếp gắt gỏng trả lời cho có lệ, “Được rồi, đừng có ồn ào ở trước mặt ta, ta nhìn cũng phiền lòng”
“Lão gia, thiếp thân cũng không phải là muốn dùng điều kiện trao đổi...... Chẳng qua, nếu như lão gia đáp ứng mang thiếp thân đến huyện Giang Ninh, thiếp thân có biện pháp giúp lão gia bắt con nha đầumà lão gia xem trọng.” Lã thị thấy Niên Thế Hữu đã chịu nhượng bộ, lập tức chuyển thái độ, đổi thành lấy điều kiện hấp dẫn.
Niên Thế Hữu giật mình, một lát sau hỏi ngược lại Lã thị: “Bà nói là tiểu nha đầu châm trà ở Hứa giasao?”
Hắn có chút tò mò, cái tiểu nha đầu kia không tệ, chẳng qua là tính tình rất bướng bỉnh, hắn hướng Hứa gia muốn người, nhưng Hứa gia rất xem trọng nàng ta, tự mình hỏi ý kiến nàng ta, nàng ta nói có chết cũng không nguyện, Hứa gia không cách nào, chỉ đành phải uyển chuyển cự tuyệt hắn ta, đây đã trở thành tiếc nuối lớn nhất của hắn.
“Tính tình nàng ta quật cường, bà có biện pháp gì để cho nàng ta ngoan ngoãn đi theo ta?” Niên Thế Hữu vừa nhắc tới tên tiểu nha đầu kia, trong lòng liền ngứa ngáy không ngừng được.
Lã thị ngồi cạnh Niên Thế Hữu: “Cũng không phải là thiếp thân nghĩ thừa nước đục thả câu, thật sự phải xem lão gia có đủ sảng khoái, có muốn đưa thiếp thân đi huyện Giang Ninh không đã. Thiếp thân đi theo lão gia cũng mấy năm, thiếp thân đã nghĩ thông rồi, cảm thấy không thể xa lão gia được, nếu không thiếp thân thật không biết mình nên cư xử thế nào...... Chuyến này đi huyện Giang Ninh, tuy nói không phải là du sơn ngoạn thủy, nhưng cũng là thời cơ tốt để thiếp thân và lão gia ở cùng nhau, trong nhà nhân khẩu quá nhiều, làm trở ngại thiếp thân và lão gia tâm sự với nhau, lão gia có nguyện ý cho thiếp thân cơ hội sửa đổi không, thiếp thân có thể hảo hảo mà phục vụ lão gia?”
Tướng mạo Lã thị vốn phong lưu, hơn nữa bày giờ còn bày ra bộ dạng quyến rũ, ngược lại thật làm cho Niên Thế Hữu động mấy phần tình.
Triệu Tín Lương quá xúc động cùng phẫn nộ, cho nên không có chú ý tới điểm này, mà Lã thị, chính là cố ý, lựa chọn chỗ không phát hiện được, mặc dù nàng ta hi vọng tất cả mọi người có thể biết đến sự tồn tại của mình.
Hai người chọn một chỗ hẻo lánh, Triệu Tín Lương ngừng bước, hai tay khoanh trước trước ngực, bởi vì lúc này, hai tay của hắn bởi vì phẫn hận mà khẽ run, điểm này hắn không hy vọng Lã thị nhìn ra.
Bởi vì lúc này đối với Lã thị mà nói, hắn và nàng ta đã không còn liên quan gì đến nhau.
“Cô tới đây làm cái gì?” Triệu Tín Lương mạnh mẽ áp chế cảm xúc đang phun trào lên, tận lực duy trì bình tĩnh hỏi.
“Tín Lương, ta biết rõ, chàng hận ta, bọn nhỏ cũng không thích ta...... Trước kia ta thật quá ích kỷ, cái gì cũng không suy tính đến, liền bỏ đi......” Lã thị bắt đầu khóc lóc nói cho Triệu Tín Lương nghe mình hối tiếc trong lòng
Nhưng Triệu Tín Lương lại không muốn nghe nàng ta nói, chỉ gắt gỏng cắt đứt lời nàng ta: “Cô không phải đã bỏ đi, nương cô đã đến lấy từ thư rồi sao? Giữa chúng ta, bây giờ còn quan hệ gì với nhau nữa đâu.”
“Tín Lương, ta van cầu chàng” Trong nháy mắt Lã thị chảy xuống, “Ta không cầu mình có thể lấy lại được tín nhiệm của mọi người, được trở lại bên cạnh mọi người...... Chỉ cầu mọi người hãy bớt hận ta, như vậy trong lòng ta cũng tốt hơn một chút.”
“Bọn ta không hận cô.” Triệu Tín Lương lạnh lùng nói, Lã thị nghe vậy, trong mắt nhất thời chờ mong:
“Thật sao?”
Triệu Tín Lương nhìn thẳng vào mắt Lã thị, âm lãnh trong mắt của hắn khiến Lã thị cảm thấy sợ hãi: “Chúng ta nhiều người như vậy cần gì phải quan tâm đến cô, như thế sao hận cô được? Lã Phượng Hoa ta cho cô biết, cô đánh giá mình quá cao rồi, đời này kiếp này ta không tha thứ cho hành vi đó của cô, nhưng ta cũng sẽ không hận cô, bởi vì cô không có tư cách để ta hận.”
Bởi vì cô không có tư cách để ta hận, bởi vì cô không có tư cách để ta hận………
Những lời này liên tục vang lên trong đầu Lã thị, giống như bùa chú đoạt mạng, vang lên trong đầu Lã thị thật lâu, thật lâu không tiêu tan.
“Thật xin lỗi......” Lã thị thất thanh khóc, “Ta biết rõ là ta đã sai, ta bây giờ cũng ghét chính mình...... Ta sẽ đi thật xa để mọi người không nhìn thấy ta, chỉ mong cuộc sống của mọi người tốt hơn ta là được, ta đã hài lòng.”
“Cô nghĩ rằng bọn ta có thể sống sốt sao?” Triệu Tín Lương châm chọc nói, “Mấy năm qua cô sống trong vinh hoa phú quý, có thể đã sớm quên cuộc sống mình từng sống rồi? Khi Tương Nghi hôn mê bất tỉnh luôn gọi ‘ nương ’ thì có lẽ cô đang ở trong tiệm trang sức nhìn hàng? Khi Hoằng Lâm trở nên lãnh đạm thì cô lại đang nơi nào? Sợ rằng còn nằm trong phòng ngủ xa hoa mà ngủ, trong khi bọn ta đã cố gắng khổ cực tạo ra quang cảnh này, tại sao cô cố tình xuất hiện vào l1uc này, nếu như cô không phải xuất ở đây, cuộc sống của bọn ta sẽ càng thêm mỹ mãn”
“Ta biết rõ, ta biết rõ......” Lã thị ngừng khóc, lẩm bẩm nói, “Ta biết rõ các người không cần ta rồi, bởi vì trong nhà đã có một nữ chủ nhân xinh đẹp thay thế vị trí của ta.”
Nói tới Nhâm thị, Triệu Tín Lương cả người run lên, nhìn thẳng vào Lã thị: “Từ hôm nay trở đi, cô tốt nhất cút xa ra, ta không muốn tấy cô nữa. Còn Bích Oánh, nếu là cô dám động vào nàng ấy một chút thôi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Lã thị ngẩng đầu, mắt sưng đỏ, tầm mắt cũng mơ hồ, tim nàng đau quá, mặc dù đã dự đoán lúc gặp nhau, Triệu Tín Lương chắc chắn phẫn hận mắng không dứt, cũng không nghĩ tới, hắn không còn một tia tình cảm nào với mình nữa.
Bây giờ, trong lòng hắn chỉ có bọn nhỏ cùng tân nương tử kia?
Hai tay Lã thị ẩn trong tay áo nắm chặt thành quyền, nàng có thể nhịn thống khổ khi không trở lại được nhà này, nhưng nàng thật không cách nào nhịn được Nhâm thị vẫn hạnh phúc trong gia đình này.
“Cô cút đi.” Triệu Tín Lương bỏ lại câu này, trực tiếp lướt qua Lã thị hướng đường cái nhộn nhịp.
Hôm nay bị nàng ta náo loạn như vậy, hắn cũng không có gì ý định đến Thiên Hi Lâu nữa, Nhâm thị bây giờ lại có thai, khiến lòng hắn bất an, trở về bồi Nhâm thị quan trọng hơn.
Chờ Triệu Tín Lương đi rồi, Lã thị vẫn như cũ kinh ngạc đ1ưng tại chỗ yên lặng khóc.
Mặt trời rực rỡ chiếu lên gương mặt Lã thị, có vẻ thê lãnh thảm đạm.
Triệu Hoằng Lâm chợt từ ngõ hẻm khác đi ra, chậm rãi bước đến chỗ Lã thị: “Lần trước người đứng trong trong hiệu thuốc đó quả nhiên là bà.”
Tim Lã thị đập mạnh, cả người run rẩy, lập tức xoay người lại, thấy Triệu Hoằng Lâm đã đi tới trước mặt mình.