Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 21 : Tâm tư của Dương thị
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Sau khi về đến nhà, dương thị thấy nữ nhi của mình khóc lóc trở về, nhất thời không hiểu rõ được đầu đuôi sự tình ra sao, chỉ thấy bọn người Bùi Tử Quân đang ở trong sân phơi, chính mình lại không thể khóc lóc, la lối om sòm lên, nên âm thầm đánh vào sau lưng Triệu Tương Liên, Triệu Tương Liên vốn trong lòng rất là ủy khuất đột nhiên bị mẹ đánh lại càng cảm thấy thêm khổ thân mà không có chỗ nói, chính là oa một tiếng khóc rống lên đến mức tê tâm liệt phế.
Triệu Tương Nghi ở một bên im lặng nhìn, thầm nói bộ dáng kia cùng với bộ dạng khi Dương thị khóc lóc om sòm như hát tuồng thật sự giống nhau.
Triệu Tín Lương thấy trong nhà đang có khách, có chút xấu hổ cười với Triệu Hữu Căn, lại thật có lỗi sờ đầu Bùi Tử Quân.
Mắt nhìn thấy trong nhà có việc nên muốn rời đi, Phương thị ở trong phòng nhiệt tình mời Triệu Hữu Căn và Bùi Tử Quân ở lại dùng cơm chiều, Bùi Tử Quân cũng muốn ở lại một chút nhưng bị Triệu Hữu Căn phản đối nói là sắc trời cũng mau tối, chính mình còn phải đưa Bùi Tử Quân trở về nhà, đem thằng nhóc này bình an giao vào tay Bùi lão gia, một khắc không thể dây dưa được sợ việc chậm trễ. Đây là do hắn trước khi ra khỏi nhà đã đáp ứng Bùi lão gia.
Người một nhà thấy Triệu Hữu Căn nói không phải lời khách sáo, cũng không thể giữ người được nữa, vì thế Triệu Tín Lương đại diện cho cả nhà tặng quà cho Triệu Hữu Căn và Bùi Tử Quân.
“Hôm nay ta rất cao hứng khi chơi đùa với mọi người! Lần sau gặp lại!” Bùi Tử Quân ngồi ở trên xe ngựa màu đỏ thẫm, lộ ra một cái đầu nhỏ nhìn đám người người Triệu Tương Nghi vẫy tay nhỏ nói, không bao lâu lại lộ ra cái đầu nhỏ lớn tiếng nói.”Mọi người có rảnh nhớ đến huyện Giang Ninh thăm ta nha.”
Triệu Tương Nghi đứng tại chỗ cười thầm, dựa theo tình trạng kinh tế nhà bọn họ trước mắt mà nói, đừng nói là đi lên huyện Giang Ninh chính là đi lên trấn Thanh Hà cũng rất là khó khăn.
Dọc theo đường đi phải ngồi xe trâu, cả tiền lên trấn mua đồ chẳng hạn thì nhà bọn họ cũng không kham nổi rồi, hơn nữa vào lúc này mọi người sẽ không nguyện lãng phí thời gian lên trấn đi dạo đâu, niên quan tương chí [1], còn lớn hơn công việc đang chờ làm đấy.
Nhưng Triệu lão đại cũng rất nhiệt tình vẫy tay với chiếc xe ngựa đi đằng xa kia, cũng đưa tay đặt hai bên miệng khuếch đại âm thanh nói: ” Bùi thiếu gia lần sau lại đến chơi à! Còn nữa Hữu Căn, đệ về nhà đừng quên cho em dâu uống dược thảo ngao nước kia nghe chưa, có thể hữu hiệu đấy”.
Phương thị ở ngoài cửa nghe được cả người run rẩy, tay chân lạnh như băng.
Ngay khi Dương thị đem toàn bộ những tính toán cằn nhằn nói ra hết, Phương thị đột nhiên cầm cái bát bánh gạo trong tay ném xuống đất, miệng quát tháo: “Hai cái đồ súc sinh các ngươi lương tâm bị chó ăn hết rồi! Lại có thể giữa ban ngày ban mặt ở trong nhà nghĩ cách bán khuê nữ!” Nói xong, liền bước đến trước cửa, nhấc chân đá văng cửa tây phòng ra.
Dương thị cũng không ngại Phương thị ở ngoài cửa nghe lén, giật mình, đảo mắt từ trên giường đứng lên, run run rẩy rẩy chỉ vào Phương thị chột dạ nói: “Mẹ, ngài sao có thể ở ngoài cửa nghe lén hai người bọn con nói chuyện chứ…”
“Ta nếu không nghe trộm thì làm sao biết hai tên súc sinh các ngươi ở trong phòng nghĩ cách bán nhi nữ mình chứ!” Phương thị tức giận đến hai mắt đỏ bừng, cùng lúc đó,Triệu Nguyệt Cầm ở trong nhà lớn còn có mấy tiểu hài tử còn lại cùng chạy đến tây phòng, nhìn xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy!” Triệu Nguyệt Cầm trong lòng không khỏi hoảng hốt, thân thể Phương thị mới tốt lên thôi, lúc này cả người bà đều run rẩy, mặt tái nhợt lại, có thể hay không có gì không tốt.
“Nguyệt Cầm, mau, mau chạy ra ngoài ruộng gọi cha con về!” Phương thị ngón tay phát run chỉ vào Triệu lão tam và Dương thị, “Hai cái đồ thú vật các ngươi không chịu đi làm việc,ở nhà làm biếng ta cũng không nói, ta cư nhiên cũng không ngờ đến các ngươi lại dám nghĩ cách bán cháu gái của ta đi!”
=====
[1] Niên quan tương chí: cuối năm phải làm việc trang trải nợ nần