Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 22 : Phương thị muốn ở riêng

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Triệu Nguyệt Cầm vội vàng lúng túng cả lên, nhất thời không nói rõ ràng chỉ nói là Triệu lão tam và Dương thị muốn bán con gái, dọa sợ Triệu lão gia tử đến mức nhanh chóng vứt luôn cái cuốc xuống đất, mang theo hai đứa con chạy về nhà.



Trong nhà tiếng khóc tiếng mắng không ngừng, loạn thành một đống!



Triệu lão gia tử vào đến nhà liền đi thẳng đến tây phòng, vào phòng nắm lấy cổ áo của Triệu lão tam rống lên: “Triệu Tín Dương tao cho mày biết! Nếu mày dám bán con gái đi thì từ nay về sau mày không còn là nhi tử của tao nữa.”



“Cha!” Dương thị cũng nhân cơ hội khóc lớn một tiếng nói, làm màng nhĩ của mọi người bị đau, “Ý cha là gì vậy! Con và cha Hoằng Nhân khi nào đã nói là bán con gái đâu!”



Mọi người lúc này mới chú ý đến Phương thị quang minh chính đại ngồi trên cái băng ghế ở tây phòng, cả người run rẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt không nói được một câu. Triệu lão gia tử nghĩ đến bệnh tình của bạn già tái phát, bị dọa cho sợ đến vỡ mật, vội vàng chạy đến đỡ Phương thị một phen: “Bà già, bà già? Bà, bà đừng có tiếp tục làm tôi sợ nha!”



Phương thị khẽ lắc đầu, chậm rãi thở ra một hơi, lúc sau nước mắt xoạch một tiếng rơi xuống, môi run rẩy lên nhẹ giọng nói: “Ông nói xem, hai chúng ta kiếp trước đã gây ra cái tội nghiệt gi à... Bây giờ chỉ mới cách vài ngày thôi mà tai họa cứ một đợt lại tiếp một đợt ập xuống nhà chúng ta, ông nói xem cái cuộc sống kiểu này chúng ta có vượt qua được hay không...”



Triệu lão gia tử tình trạng của bạn già bây giờ, trong lòng nổi lên một trận chua xót, vỗ nhẹ vai Phương thị an ủi nói: “Không có chuyện gì, chuyện lớn hơn cũng chỉ có một ngày đã qua được, sẽ không có chuyện gì đâu.” Ngược lại ông nghiêng đầu nhìn sang Triệu lão tam cùng Dương thị, “Hai người chúng bây tưởng tao không nắm rõ sao, tao không quan tâm việc chúng bây nói là ‘chưa bao giờ nói sẽ bán con gái’, tóm lại chỉ cần một ngày nào đó chúng bây dám làm như thế, thì đừng có bao giờ mà bước chân vào cửa nhà nay!”



” Ngay cả loại ý niệm này mà các ngươi cũng nghĩ ra cho được, thực quá âm hiểm đi!” Qua việc này trái của Triệu lão nhị cũng lạnh dần, “Người ta hát kịch nam[1] cũng có nói, ‘Thà làm thê tử nhà nghèo, không làm thiếp đại gia’, chẳng lẽ cuộc sống làm thiếp của người ta tốt hơn sao? Đây chính là bậc ti tiện nha, so với hộ nông dân chúng ta còn thấp hơn một bậc! Chẳng lẽ hai người các ngươi muốn nhìn thấy Tương Liên trải qua cuộc sống bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân sao!”



Triệu Tín Lương nghe thấy lời này, không khỏi cúi đầu nhìn con gái của mình, thấy con gái mở to mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Dương thị cùng Triệu lão tam, trong lòng thấy đau, khom người một phen ôm lấy con gái: “Tương Nghi không sợ, cha dù có khó khăn đi chăng nữa cũng sẽ không đẩy Tương Nghi của cha vào hố lửa đâu.”



Dương thị nghe thấy lời này của hai huynh đệ không khỏi xuy một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Các ngươi đúng là bọn quê mùa không có kiến thức, so với hộ nông dân thấp hơn một bậc thì như thế nào? Nếu làm như vậy thì cuộc sống không phải sẽ thoải mái khoan khoái hay sao? Nhìn xem một đám người các người, luôn miệng nói lý lẽ so với mấy bà hàng xóm đẳng cấp còn cao hơn đi, người ta không biết còn tưởng các ngươi mỗi ngày đều ăn cơm ăn thịt đấy?”



Lúc này, Phương thị ngồi ở tại chỗ nghỉ ngơi thoả đáng, điều hòa lại khí tức rồi dìu bạn già đang run rẩy đứng dậy: “Các con im lặng một chút, mẹ có điều muốn nói.”




Dương thị nhìn thấy ánh mắt của Triệu Tương Nghi, nhanh chóng đưa tay đẩy ông chồng của mình: “Ai chà, các ngươi có thấy không, con bé này còn nhỏ như thế lại dùng ánh mắt dọa người trừng ta đấy, thật đúng là thứ không tốt mà!”



“Câm mồm!” Triệu Tín Lương vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nữ nhi của mình, sau đó nhìn về phía Dương thị nói, “Con gái ta có ta dạy bảo, không cần người ngoài như ngươi ở đây khoa tay múa chân đâu!”



Triệu lão nhị thấy chủ ý ở riêng đã định, trong lòng cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, vội dìu Phương thị rời khỏi tây phòng, Triệu lão gia tử bước ra bãi đất trống ở ta phòng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó lại vỗ bụi trên người, xoay người quay về nhà lớn.



“Cha, chúng ta cũng đi, Tam thúc và tam thẩm thẩm thật đáng ghét!” Triệu Tương Nghi nộn thanh nộn khí nói, kỳ thật đối với hành vi ” cực phẩm” của Dương thị và Triệu lão tam, nàng nhiều lúc còn muốn chửi ầm lên nhưng nghĩ lại làm như vậy chẳng giải quyết được vấn đề, ngược lại không hợp với con nít ba tuổi như nàng nên nàng rất nhanh quên đi ý định đó.



Trong phòng, chỉ còn lại hai người Dương thị cùng Triệu lão tam, lúc này nàng ta rất cao hứng đắc ý, nắm tay chồng mình vui vẻ nói: “Ôi, tôi đã mong một ngày như thế rồi! Đến lúc đó phân nhà ra, chúng at không thể tiếp tục nhàn rỗi như mọi ngày nữa, nên cố gắng làm việc kiếm tiền à!” Nói đến một nửa, nàng ta đảo mắt một cái, giảm thấp giọng nói xuống để sát vào tai Triệu lão tam nói, “Mấy năm nay, chúng ta lén lút trộm tiền trong nhà rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mỗi ngày sử dụng rồi!”



=====



[1] Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam thời xưa



[2] Thoại phong nhất chuyển: ý là chuyển đổi qua đề tài khác ( đúng không ta)



[3] Hòa hòa khí khí: mọi người đều hào thuận



* Bọn chúng là chỉ Dương thị và Triệu lão tam