Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 215 : Thử Bùi Tử Quân

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Chuẩn bị xong tư tưởng, Trần Vi làm như vô tình đi vào trong nhà thuỷ tạ mà Bùi Tử Quân đang ngồi đợi, Triệu Tương Nghi hồi hộp trốn đằng sau hòn giả sơn, nghe hai người nói chuyện.



Trần Vi nhìn thoáng qua giả sơn, khóe môi nhếch lên, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Tử Quân ca, huynh ở đây làm gì.”



Bùi Tử Quân nghe tiếng bước chân tưởng là Triệu Tương Nghi, thầm mừng trong lòng, nhưng lúc quay đầu thì thấy đó là Trần Vi, sắc mặt vi ám: “À, là Vi nhi sao.”



“Ý gì đây, sao thấy muội lại bày ra cái bộ mặt đó, là cô nương nào có mị lực hấp dẫn huynh, khiến huynh không đem người khác để vào mắt vậy.” Trần Vi cười trêu chọc, ngồi xuống đối diện Bùi Tử Quân.



Bùi Tử Quân không hiểu vì sao Trần Vi lại trêu chọc mình, rầu rĩ nói: “Sao lại là muội?”



Trần Vi vừa cười, sau lại lắc đầu: “Là muội không tốt sao?” Dừng một chút, lại hỏi, “Chờ Tương Nghi à?”



Hai má Bùi Tử Quân nóng lên, gật đầu: “Huynh có mấy lời muốn nói với muội ấy.”



“A, nói gì thế, nói với muội đi, muội chuyển lời cho con bé.” Lúc Bùi Tử Quân không để ý, trong mắt Trần Vi loé lên một tai sáng, mặt cười đến giảo hoạt.



Triệu Tương Nghi trốn ở sau giả sơn nghe được, lòng nói, Trần Vi cứ tiếp tục trêu ghẹo như vậy nữa, sẽ đem Bùi Tử Quân chọc cho xù lông mất.



Bùi Tử Quân không ngờ Trần Vi sẽ nói như vậy, không giống nàng ngày thường tí nào, huống chi, huống chi những lời hắn muốn nói đều là tâm ý nhiều năm của mình, phải nói trước mặt Triệu Tương Nghi mới được, sao có thể để cho người khác nói giúp?



“Không cần đâu, huynh đợi Tương Nghi tới, chính miệng nói cho muội ấy nghe.” Bùi Tử Quân cười ôn nhu, mắt nhìn phía xa xa, “Hai người cùng nhau trở về à? Sao không thấy muội ấy đâu hết vậy?”



“À, con bé ấy hả.” Trần Vi lơ đãng nói, “Sau khi hồi phủ bị Triệu thẩm thẩm gọi đi rồi.” Mặc dù có vẻ thờ ơ, nhưng mắt Trần Vi luôn đặt trên người Bùi Tử Quân, không bỏ sót một biểu tình nào trên mặt hắn.



“Muội ấy gây hoạ gì sao?” Bùi Tử Quân không chút nghĩ ngợi hỏi.



Trần Vi phốc một tiếng bật cười, Triệu Tương Nghi trốn ở sau giả sơn oán thầm Bùi Tử Quân vài câu ——



Nàng là đứa không nghe lời vậy ư, vừa nghe Vi tỷ tỷ nói, phản ứng đầu tiên là cho rằng nàng đã gây hoạ, thật tốt cho một Bùi Tử Quân, @#※※*#@...



Bùi Tử Quân không ngừng hắt hơi, ngượng ngùng lấy khăn lụa tuỳ thân lau mũi, rầu rĩ nói: “Thất lễ, có thể là trời trở gió.”



Triệu Tương Nghi há hốc mồm, chẳng lẽ là mình oán thầm có hiệu quả?



Khôi phục lại sắc mặt bình thường, Bùi Tử Quân lại hỏi Trần Vi: “Vậy phải bao lâu nữa muội ấy mới tới?”



Trần Vi cười xấu xa: “Cũng không biết nữa, huynh có bết Triệu thẩm thẩm gọi con bé làm gì không?”



Rất ít thấy bộ dáng Trần Vi như vậy, Bùi Tử Quân xáp lại gần, có chút ngạc nhiên hỏi: “Làm cái gì?”



Trần Vi hắng giọng một cái, rất là cao hứng nói: “Mấy ngày nay, Triệu thẩm thẩm một mực an bài hôn sự cho Tương Nghi, có điều Tương Nghi hiếm khi coi trọng một ai đó, cho nên Triệu thẩm thẩm rất lo lắng—— “



“Đó là đương nhiên.” Bùi Tử Quân cũng rất cao hứng nói, như vậy chứng trong lòng Triệu Tương Nghi, hắn vẫn có chút đại vị, như vậy có cơ hội rồi.



“Câu nói đó của huynh là sao vậy?” Trần Vi xoi mói, nhìn Bùi Tử Quân chằm chằm, như là muốn nhìn thấu hắn.



Bùi Tử Quân theo bản năng trốn tránh ánh mắt của Trần Vi, hàm hồ nói: “Không có gì, muội ói tiếp đi.”



“Nga.” Trần Vi nhìn Bùi Tử Quân, tiếp tục nói, “Chẳng qua, thật không phụ lòng người, Triệu thẩm thẩm kiên trì không ngừng, nỗ lực chuẩn bị cũng có hồi báo, Tương Nghi bây giờ đã ưng một người”



“Khụ, khụ, khụ” Bùi Tử Quân đột nhiên ho khan, sợ Trần Vi hiểu lầm, hiểu rõ tâm ý của hắn, vừa ho khan vừa giải thích, “Gió thật lớn, huynh nhiễm lạnh rồi.”



Trần Vi không nói nhìn Bùi Tử Quân, lòng nói thừa nhận một chút sẽ chết a, nhiễm lạnh gì chứ? Một cơn gió còn không có, sao mà nhiễm lạnh được?



“Nga, vậy chúng ta đến viện của Tương Nghi chờ muội ấy đi?” Trần Vi tiếp tục làm theo kế hoạch.
Mà bên này, Bùi Tử Quân đang đầu đầu ứng phó với Trần Ông thị đột ngột đến trấn Thanh Hà.



Sau khi hồi phủ không lâu, đụng phải Trần Ông thị, Bùi Tử Quân tâm tình vốn không tốt càng họa vô đơn chí, đang chuẩn bị tốt để thổ lộ tình cảm của mình với Triệu Tương Nghi, nhưng lại đụng trúng Trần Ông thị Bùi Tử Quân thực sự không có cách nào thoát ra được.



Điều này đã tích tụ trong lòng hắn đã lâu, hắn chỉ muốn gặp riêng, đem tình cảm giấu trong lòng nhiều năm nói cho Triệu Tương Nghi nghe, để lưu lại ấn tượng tốt với nàng.



Nhưng nhiều lần lại có chuyện xảy ra.



Hôm nay thực bất đắc dĩ, nếu hắn còn do dự nữa, như vậy Triệu Tương Nghi sẽ thuộc về người khác, cho nên trước khi nàng gặp Trương thiếu gia kia, phải để nàng hiểu rõ tâm ý của hắn, hảo hảo mà quấn chặt nàng.



Nhưng lúc này, Trần Ông thị ở đây, Bùi Tử Quân cơ hồ là không trốn được



Càng không thể để lộ ra tin tức Triệu Tương Nghi đến tiểu uyển Tĩnh Phong, bằng không, hắn không dám xác định Trần Ông thị sẽ đối với Triệu Tương Nghi làm ra cái gì.



Đây cũng là nguyên nhân Triệu Tương Nghi đợi Bùi Tử Quân thật lâu, lại không có tin tức truyền đến.



Đợi hơn nửa canh giờ, Triệu Tương Nghi cuối cùng chờ không được nữa.



Nàng ôm tâm tình buồn bực rời khỏi lầu các, đến viện tử của Bùi Tử Quân



Trên đường gặp nha hoàn không biết tên, bị nàng chộp tới hỏi, mới biết được Bùi Tử Quân có ở nhà.



Vậy sao lại không tới gặp nàng? Đây là vì sao, đùa giỡn nàng ư?



Triệu Tương Nghi nghĩ mà tức giận, tâm tình bắt đầu không tốt.



Hay cho một Bùi Tử Quân, ta vì huynh mà chuẩn bị trang phục, kích động, mong chờ đến ước hẹn lần này, kết quả huynh lại trêu đùa ta, còn cố ý cho ta leo cây, để xem sức chịu đựng của ta đến đâu phải không



Càng nghĩ, Triệu Tương Nghi đi càng nhanh, bước chân càng lớn, cây trâm có lưu tô trên đầu rung kịch liệt, giống như muốn rơi xuống.



Trước viện Bùi Tử Quân có người trông chừng.



Thấy là Triệu Tương Nghi, liền cho nàng đi vào.



Triệu Tương Nghi khí thế hung hăng vào sân, ngăn cho nha hoàn không thông báo, nàng muốn nhìn xem, Bùi Tử Quân đến tột cùng ở chỗ này bận cái gì, còn nếu không có làm gì, có phải là chờ nàng nổi giận đùng đùng tìm đến không? Do đó hắn có thể hương thụ thắng lợi?



Vậy bộ dáng này của nàng, chẳng phải là hợp ý của hắn sao?



Triệu Tương Nghi đang sải bước đột nhiên đình chỉ động tác, chỉnh lại thật tốt, sau đó bước nhỏ đi tới.



Nàng phải tận lực biểu hiện thật thong dong, thật bình tĩnh.



Hừ, không phải bị cho leo cây ư, huynh, Bùi Tử Quân cho dù ta để ý huynh, huynh không đến gặp ta, ta cũng không tổn thất cái gì nha, ta sẽ thật bình tĩnh đứng trước mặt huynh, sau đó sẽ cười huynh rồi nói, ‘đến muộn, thật quá thất lễ rồi’.



Có điều, ngay khi Triệu Tương Nghi sắp bước đến cửa phòng, lại nghe từ trong phòng truyền ra một giọng nữ.



Phát hiện này khiến Triệu Tương Nghi run rẩy, rất nhanh xuất hiện cảm gíac mất mác và đố kị



Nhưng cẩn thận nghe, thì giọng nữ này rất trầm, không giọng thiếu nữ, nghe giống của một phụ nhân hơn, phát hiện này khiến tâm tình không mấy tốt đẹp của Triệu Tương Nghi bình tĩnh lại.



Lúc nha hoàn đi tới, Triệu Tương Nghi đang chu mông ở ngoài cửa nghe lén, vừa muốn nhắc nhở Triệu Tương Nghi, lại bị Triệu Tương Nghi bảo lui, sau đ1o hạ lệnh bọn hạ nhân lui xa mười thước.



Bọn hạ nhân đều thích Triệu Tương Nghi, cũng biết Bùi Tử Quân xưa nay sủng ái nàng, cho nên đều phục tùng mệnh lệnh của Triệu Tương Nghi



Thấy không ai quấy rầy mình, Triệu Tương Nghi tiếp tục đứng ở ngoài cửa nghe lén.