Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 216 : Vô tình lộ bí mật

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



“Dì.” Giọng nói của Bùi Tử Quân từ bên trong truyền đến, Triệu Tương Nghi giật cả mình, một cảm giác vô lực dâng lên, Triệu Tương Nghi nín thở để nghe: “Ước hẹn ba năm đã hết, con muốn dì hãy nhớ kỹ chuyện dì đã từng đáp ứng.”



Nghe cách nói của Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi liền biết người trong phòng là Trần Ông thị, không khỏi buồn bực.



Trong phòng, Trần Ông thị liếc nhìn Bùi Tử Quân, trên mặt nhàn nhạt biểu hiện không vui: “Mấy đứa lớn hết rồi, hơn nữa càng lớn càng không nghe lời.” Dừng một chút, lại nói tiếp, “Dì nhớ hồi con còn bé, con rất nghe lời.”



“Giống như dì nói, con bây giờ đã là người lớn, khi còn bé là khi còn bé.” Bùi Tử Quân nhàn nhạt đáp lại, lần này mặc kệ Trần Ông thị nói cái gì đi nữa, hắn cũng sẽ không nghe theo.



Hơn nữa, chết tiệt, Triệu Tương Nghi còn đang chờ mình ở lầu các, không biết nha đầu kia sẽ tức giận đến mức nào đây. Không biết có nóng giận mà bỏ về không? Hiểu lầm như thế rất lớn nha.



“Tử Quân, lẽ nào trong lòng ngươi, còn cho rằng dì là một người coi trọng lợi ích sao?” Khẩu khí Trần Ông thị mềm xuống, “Con cho là dì mong muốn con và Vi nhi kết duyên với nhau, chính là coi trọng gia nghiệp nhà con sao?”



“Con chưa từng nghĩ vậy.” Bùi Tử Quân nhìn Trần Ông thị nói, “Chỉ là dì, chuyện này không thể ép buộc được, con và Vi Nhi tuy rằng lớn lên cùng nhau nhưng con không có bất kì tình yêu nam nữ nào với muội ấy, con chỉ xem muội ấy giống như muội muội thân sinh mà săn sóc, không khác Mẫn Nhu là mấy.”



“Còn nữa, Vi Nhi năm nay đã mười bảy, dì còn kéo dài nữa, cuối cùng khổ nhất vẫn là Vi Nhi, vậy nên mau chóng giúp Vi Nhi tìm một nhà chồng tốt gả vào đi.”



“Lời này khi con ở kinh thành đã nói với dì rất nhiều lần.” Sắc mặt Trần Ông thị tiếp tục trầm xuống, “Suy nghĩ của con còn quá cố chấp, quá ngây thơ rồi. Trên thực tế, cảm tình cũng có thể bồi dưỡng, cũng là bởi vì con và Vi Nhi không cùng nhau cố gắng, cho nên ba năm qua, không có tiến triển chút nào.”



“Chính là vì giữa tụi con không có tình yêu, cho nên mới không muốn nỗ lực.” Bùi Tử Quân bắt đầu có chút không nhịn được.



“Ba năm trước, con đáp ứng dì, nguyện ý thử cùng Vi Nhi ở chung ba năm, nếu như sau ba năm, chúng con không có tiến triển, vẫn không có động tâm với đối phương, vậy dì sẽ trả tự do lại cho bọn con, để bọn con tự tìm một nửa kia của mình.Lúc đó dì sảng khoái đáp ứng, sao hôm nay lại nuốt lời. Bây giờ suy nghĩ lại, con nghĩ đó chính là việc làm ngu xuẩn nhất của con đời này.”



Trong ba năm đó, hắn đau khổ sống trong cuộc sống nhớ thương Triệu Tương Nghi, đồng thời bị vây trong trạng thái lo lắng, rất sợ ba năm trôi qua, Triệu Tương Nghi sẽ thuộc về người khác.Vì để có ngày hôm nay hắn không do dự chút nào mà đánh cược, hắn thủ vững ba năm, mất đi ba năm cơ hội sớm chiều vui đùa cùng Triệu Tương Nghi



Mặt Bùi Tử Quân không chút thay đổi nói, Trần Ông thị quả thực không thể tin được đây chính là cháu ngoại trai của mình



Triệu Tương Nghi ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, bên tai đột giống như bị gió thổi ù, người bên trong nói gì, nàng không nghe rõ.



Ba năm…



Ba năm nay hắn không về đây, không ra khỏi kinh thành, hoá ra là vì ước hẹn này.



Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nàng vừa mừng vừa lo, tâm tình rất phức tạp.



Trong phòng, Bùi Tử Quân dừng một chút, lại nói tiếp, “Dì, hôm nay con có việc phải làm, chờ con quay lại, con nói chuyện với dì tiếp.Chiêu đãi không chu toàn, mong dì tha thứ cho.”



“Đã chạng vạng tối con còn có việc gì, cửa hàng không phải đã sớm đóng cửa à?” Mắt Trần Ông thị lộ tinh quang, “Không phải là con đang tìm cớ tránh dì đó chứ?”



“Dì, con nghĩ con làm gì không cần báo cho dì nhỉ?” Giọng nói của Bùi Tử Quân bắt đầu trở nên lạnh lẽo, “Một lát sẽ có nha hoàn đến hầu dì.”



Bùi Tử Quân đã không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài gặp Triệu Tương Nghi.



Mà lúc này Triệu Tương Nghi đứng ngoài cửa nghe lén, thấy thế cẩn thận tránh một bên, rất sợ một lát nữa bọn họ mở cửa phát hiện ra, thật là xấu hổ



Bên trong, Trần Ông thị đứng lên, nhìn bóng lưng Bùi Tử Quân cười nhạt: “Tử Quân, không phải con có người trong lòng rồi chứ?”



Người Bùi Tử Quân cứng ngắc, hai tay hơi nắm chặc thành quyền.



“Là ai?” Nhìn phản ứng của Bùi Tử Quân, Trần Ông thị càng khẳng định suy đoán của mình, lúc này bà hận không thể bóp chết người trong lòng của Bùi Tử Quân, nên trong giọng nói mang theo tia áp bức.



Bùi Tử Quân xoay người lại, cười lạnh nhìn Trần Ông thị: “Dì, con không phải là con của dì, cho nên đừng dùng cách đối đãi với Vi Nhi mà đối đãi con, con rất ghét. Còn nữa, con cũng nói rõ, con bây giờ không phải là con mấy năm trước, nếu như dì còn chưa ý thức được điều này, lại can thiệp cuộc sống của con nữa, con sẽ không cư xử với dì như bây giờ đâu.”


“Tương Nghi, muội rất cao hứng phải không? Thật ra, trong lòng muội có huynh.”



“Muội...”



“Trương thiếu gia đó chỉ là cái cớ.” Bùi Tử Quân khi nói đến ba chữ “Trương thiếu gia” thì không có bình tĩnh được.



“A.” Triệu Tương Nghi không thể nói dối Bùi Tử Quân, nàng gật đầu, trực tiếp thừa nhận, “Đúng vậy, muội không có hứng thú với hắn ta, al2 nương cứng rắn giới thiệu cho muội.”



Bùi Tử Quân lắc lắc đầu cười cười, lại lẩm bẩm: “Trần Vi kia, không biết từ khi nào đã học được phép khích tướng.”



Triệu Tương Nghi qua thật lâu, mới ý thức được tay mình còn đang bị Bùi Tử Quân nắm thật chặc, lòng bàn tay hắn ẩm ướt mồ hôi truyền đến khiến nàng ngượng ngùng, tuy nói từ trước không phải không có nắm tay Bùi Tử Quân, nhưng cảm giác lần này lại khác.



Nàng cẩn thận muốn rút tay ra, ra được phân nửa, lại bị bị Bùi Tử Quân nắm chặt lấy.



Hắn không chỉ kéo tay nàng, còn đứng dậy, một tay kéo Triệu Tương Nghi từ chỗ ngồi ôm vào lòng, mắt nhìn thấy người trong lòng sợ ngây người ra: “Tương Nghi, mặc kệ có hứng thú hay không, đều quên cái tên Trương thiếu gia kia có được hay không?”



Triệu Tương Nghi thật lâu chưa hoàn hồn, cuối cùng chỉ mơ hồ gật đầu một cái.



Khoé miệng Bùi Tử Quân nhếch lên, ôm Triệu Tương Nghi thật chặc.



Hắn tựa đầu vùi vào cổ nàng, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, hắn tham lam hít vào, muốn đem nàng hoà vào một thể.



Cái ôm này, hắn chờ rất lâu.



Trong những giấc mộng thường xuất hiện nhiều lần, nhưng bây giờ lại thực sự xuất hiện ở trước mặt mình, không khác gì trong mộng.



Nhưng so với trong mộng còn tốt hơn nhiều



“Bùi Tử Quân, mặc dù muội không có kiên trì lâu giống huynh, nhưng muội muốn nói với huynh một câu ——” Triệu Tương Nghi dựa vào lòng Bùi Tử Quân, ngửi thấy mùi hương vừa xa lạ vừa dễ chịu trên người hắn, lấy hết dũng khí nói, “Muội cũng thích huynh, bắt đầu gần đây, đồng thời không thể vãn hồi được.



“Ừ, thật tốt.” Bùi Tử Quân càng ôm nàng chặc hơn, “Có những lời này của muội, như vậy là đủ rồi.”



Xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ mới lắng xuống, đồng thời cũng có kết quả tốt.



ánh nắng trời chiều dần chuyển màu, muốn toả ra ánh sáng đẹp nhất trước khi đêm buông xuống.



Bùi Tử Quân nhắm hai mắt lại, cảm nhận nhịp đập đập từ trái tim Triệu Tương Nghi và bản thân mình, khi nhịp đập trái tim của hai người cùng hào làm một, nụ cười trên mặt Bùi Tử Quân càng rạng rỡ thêm.



Chỉ là, đang đắm chìm trong khoảnh khắc ngọt ngào đó, cũng không chú ý tới, ở ngoài cửa lầu các, Trần Ông thị cắn răng nghiến răng thu hết vào mắt.



Vậy là, Bùi Tử Quân thật sự có người trong lòng



Chả trách ba năm qua vẫn luôn hờ hững với Trần Vi, là có nguyên nhân cả.



Hơn nữa, ‘người trong lòng’ này không phải ai khác, chính là Triệu Tương Nghi, người mà bà ghét cay ghét đắng, người mà bà định mua để làm quà sinh nhật cho Bùi Tử Quân, cũng không biết từ khi nào giữa cả hai kết thù, bây giờ biết được người bắt được tâm Bùi Tử Quân chính là Triệu Tương Nghi, Trần Ông thị không phục.



Thiếu gì cô gái tri thông biết lễ, tốt hơn Triệu Tương Nghi.



Nhưng hết lần này tới lần khác không phải là người khác



Trần Ông thị nghĩ tới mà hận



Chẳng qua, bà không có bá đạo chạy đến tách hai người ra, không sử dụng ám chiêu, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó lén lút rời khỏi lầu các