Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 220 : Càng ngày càng thích

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



“Thế nào? Lẽ nào muội cho là huynh là loại người không biết giữ trong sạch?” Bùi Tử Quân nâng khuôn mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi lên, hai tròng mắt nhìn vào môi sưng đỏ, rất muốn hôn lại lần nữa.



“Muội chỉ là không nghĩ tới, một người được các cô nương ái một như huynh, lại là lần đầu tiên. . .” Nói đến “Lần đầu tiên” ,Triệu Tương Nghi luôn cảm thấy xấu hổ.



Bùi Tử Quân thuận thế hôn nhẹ Triệu Tương Nghi , nghiêm túc nói: “Tất cả những thứ này, huynh giữ vì muội.”



“Khụ, khụ. . .” Vốn có nghe thế phải cảm động mới đúng, nhưng Triệu Tương Nghi cảm động không được ngược lại còn ho khan. . . Lúc Bùi Tử Quân nói lời này, Triệu Tương Nghi tưởng tượng đến——



—— Bùi Tử Quân giống như một cô vợ nhỏ, quấn bên người mình, mở to lo lanh nhìn mình nói, tướng công, người ta cái gì cũng giữ trong sạch, là vì người mà giữ đó.



“Muội cảm thấy rất buồn cười?” Bùi Tử Quân b\i thương lần nữa nhìn Triệu Tương Nghi, tựa hồ như làm nũng hôn lên môi nàng, giống như cầu xin, mà cũng giống như uỷ khuất tố cáo.



Nụ hôn ngắn ngủi qua đi, Triệu Tương Nghi tựa vào lòng Bùi Tử Quân thở phì phò, cười nói: “Ừ, muội rất cảm động.”



“Cô ngốc.” Bùi Tử Quân nhéo nhẹ cái mũi Triệu Tương Nghi, còn trêu nói, “Tuy rằng huynh chưa từng thử qua, nhưng hiểu nhiều hơn muội, lần sau khi huynh hôn muội, thì muội phải nhớ thở, đừng có nhịn thở, nhìn xem mặt muội nghẹn đỏ rồi kìa.”



Triệu Tương Nghi: “. . .”



Thấy nàng không nói lời nào, Bùi Tử Quân nói tiếp: “Có muốn thử lại lần nữa không?” Hắn giống như đã nghiện hôn rồi.



Triệu Tương Nghi: “. . .”



“Ha ha.” Bùi Tử Quân nhéo nhẹ cái mũi Triệu Tương Nghi, cưng chìu mà cười, “Mà thôi, còn nhiều thời gian.”



Sau đó ôm chặt lấy nàng, tựa cằm lên vai, lại nói: “Chờ huynh giải quyết xong mấy chuyện ở đây, có thời gian rãnh, sẽ dẫn muội đến huyện Giang Ninh chính thức gặp cha nương huynh, mặc dù mọi người đã quen biết nhau, nhưng lần này đến với ý tứ không giống.”



“Huynh?” Triệu Tương Nghi có chút ngoài ý muốn.



“Không chuẩn bị tốt sao?” Bùi Tử Quân xoa đầu Triệu Tương Nghi , ủy khuất nói, “Muội có biết huynh đợi muội mấy năm rồi không, lẽ nào muội còn muốn huynh đợi thêm? Đối với huynh mà nói quá tàn nhẫn.”



“Ngô, nghe lời huynh.” Triệu Tương Nghi kêu rên một câu.



Bùi Tử Quân hài lòng cười: “Lúc gặp cha nương, hai nhà chúng ta làm nghị thân cho tốt , chỉ chờ sang năm lúc muội cập kê, liền cưới muội vào cửa.”



“Tương Nghi, muội nguyện ý gả cho huynh không?” Bùi Tử Quân nói rất nhẹ, nhưng lại nặng nề đi vào lòng Triệu Tương Nghi , rung động cực kỳ, trái tim như tê dại.



Trong đầu trống rỗng, chỉ có một giọng nói vang không ngừng trong đầu, mau nói ‘nguyện ý’ đi.



“Muội nguyện ý.” Nàng gật đầu, hai mắt mê say tựa vào lòng Bùi Tử Quân.



“Thật tốt, giữa chúng ta cuối cùng cũng có kết quả rồi.” Bùi Tử Quân híp mắt, thoả mãn không gì sánh được nói.



Đột nhiên Triệu Tương Nghi đẩy nhẹ Bùi Tử Quân ra, nhíu mày lo lắng nói: “Vậy huynh nói xem, Bùi bá bá, Bùi bá mẫu sẽ thích muội chứ?”



“Bọn họ đều rất thích muội, lần nào cũng khen muội thông minh khéo léo, huynh nghĩ nếu hai người biết muội là con dâu tương lai, nhất định rất cao hứng.” Bùi Tử Quân muốn Triệu Tương Nghi yên tâm, “Thật ra, huynh vốn muốn nói cho nương biết, nhưng khi đó huynh không biết rõ tâm ý của muội, sợ nói ra sớm, vạn nhất bị muội cự tuyệt, không khỏi xấu hổ. Cho nên định xác định rõ mối quan hệ giữa chúng ta rồi, mới nói cho nương biết.”



“Muội vẫn có chút khẩn trương.” Triệu Tương Nghi nói cho Bùi Tử Quân lo lắng của mình, “Hai người họ thích muội là một chuyện, nhưng thực tâm chúc phúc cho chúng ta lại là chuyện khác. Dì huynh luôn muốn gả Vi tỷ tỷ cho huynh, không biết nương huynh nghĩ như thế nào, các phương diện khác Vi tỷ tỷ hơn muội nhiều , lễ nghi hạng nhất, muội không bằng tỷ ấy. . . Nương huynh, sẽ thích một nha đầu không biết lễ tiết sao?”



“Nương cũng không quá tán thành chuyện của huynh và Vi nhi.” Bùi Tử Quân vỗ nhẹ vai Triệu Tương Nghi , ôn nhu nói, “Bà đã sớm thương lượng với huynh. Còn tự mình nói với huynh rằng, sẽ không ép huynh lấy người mà mình không yêu tử, chỉ cần là người huynh thích, đồng thời tâm địa không xấu, biết thông cảm, thì sẽ không phản đối.”



“Thật không? Chỉ hy vọng như thế.” Vùng mày nhíu lại giãn ra.



“Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.” Bùi Tử Quân nắm cái mũi của Triệu Tương Nghi, vui vẻ nói.


“Ca xác định Uyển Dao tỷ tỷ vẫn chờ ca? Tỷ ấy không còn nhỏ nữa.” Triệu Tương Nghi đem lo lắng trong lòng nói ra.



Triệu Hoằng Lâm nắm chặt hai tay, từ từ buông ra, mở miệng nói: “Ca không biết, nhưng nàng là Tề Uyển Dao , không đến nổi hấp tấp như vậy.”



“Không còn sớm, muội nghỉ ngơi thật tốt, ca đi về trước.” Triệu Hoằng Lâm đi thẳng ra khỏi Trầm Tiêu viện.



Triệu Tương Nghi nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, ngồi lại trên ghế, nặng nề thở dài.



Chỉ có hình bóng Bùi Tử Quân hiện lên trong đầu, trên mặt nàng mới có ý cười.



Một đêm không nằm mơ, ngủ rất ngon.



Sáng sớm vừa tỉnh dậy, nhận tin từ tiểu uyển Tĩnh Phong truyền đến, nói là có người muốn gặp nàng.



Triệu Tương Nghi cười mà không nói, thầm nói Bùi Tử Quân lại muốn chơi gì đây, sao lại thần thần bí bí như vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ, trong l2ong mong đợi muốn gặp mặt



Vội vả ăn xong điểm tâm, mặc quần áo đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẻ, Triệu Tương Nghi quyết định ra ngoài, không chút chần chừ, nàng không muốn đối phương đợi lâu.



Đi trễ không phải là bản tính của phụ nữ, nhưng đi muộn mới là thói quen xấu.



Bước vào tiểu uyển Tĩnh Phong ,Triệu Tương Nghi không thấy Bùi Tử Quân đâu, nghĩ thầm, lẽ nào lại định chơi trốn tìm với nàng?”



Tùy ý tìm một hạ nhân hỏi, mới biết Bùi Tử Quân sáng nay đã đến cửa hàng bên kia.



Triệu Tương Nghi hoài nghi, tại sao gọi lại gọi nàng đến, trong khi lại đến cửa hàng bên kia? Đây là đang làm cái gì?



Giữa lúc nàng không biết rõ trạng huống , phía sau lại đột nhiên truyền đến giọng nói sắc nhọn: “Khỏi nhìn nữa, Tử Quân không có ở đây, là ta mời cô đến.”



Thể xác và tinh thần Triệu Tương Nghi run lên, xoay người nhìn lại, thấy Trần Ông thị đang khoanh tay trước ngực, vô thanh vô thức đứng sau lưng nàng, nụ cười bao hàm châm chọc và chán ghét.



Nàng nhíu mày, thật tình không hiểu Trần Ông thị này ghét nàng chỗ nào.



Chẳng lẽ là bởi vì Trần Vi? Bà ta luôn muốn tác hợp Trần Vi và Bùi Tử Quân, bởi vì Bùi Tử Quân có tình cảm với mình,cho nên ghi hận trong lòng?”



Nhưng Trần Ông thị cũng không biết Bùi Tử Quân có tình cảm với nàng , sợ rằng là chuyện của Triệu Hoằng Lâm đi?



“Phu nhân không phải đã về huyện Giang Ninh rồi sao, sao còn ở trấn Thanh Hà? Vi tỷ tỷ cũng tới sao?” Triệu Tương Nghi nhàn nhạt hỏi một câu.



“Quả nhiên là nha đầu không biết lễ nghĩa, nói chuyện với trưởng bối cũng không có chút quy cũ.” Trần Ông thị nhất thời thu lại nụ cười trên mặt, lộ ra vẻ mặt vốn có.



“Để khỏi khiến phu nhân không vừa mắt mà tức giận, Tương Nghi sẽ đi ngay .” Triệu Tương Nghi lúc này thầm nghĩ muốn cách nữ nhân này càng xa càng tốt



“Đứng lại.” Trần Ông thị đột nhiên trầm giọng, bước chân Triệu Tương Nghi dừng lại.



“Cô nghĩ rằng ta thèm liếc mắt nhìn cô à?” Trần Ông thị tức giận nói, nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp, “Vi nhi không có đến, thế nhưng ta có lời muốn nói với cô.”



Là chuyện Trần Vi, tim Triệu Tương Nghi đập nhanh , nghiêng mặt sang nhìn Trần Ông thị: “Xin hỏi là việc gì?”



“Vào đại sảnh rồi nói, dài lắm.” Trần Ông thị nói xong, dẫn đầu đi trước.



Triệu Tương Nghi có chút không nghĩ ra, nhưng vẫn đi theo, dự định nghe xong sẽ lập tức rời đi