Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 221 : Không được uống

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Triệu Tương Nghi theo Trần Ông thị vào đại sảnh, Trần Ông thị ngồi ghế trên, dùng ánh mắt cao hơn đầu nhìn Triệu Tương Nghi.



Kinh thường một tiếng, mới bảo Triệu Tương Nghi: “Ngồi đi.”



Khoé miệng Triệu Tương Nghi co rút, tuỳ ý chọn một chỗ cách xa Trần Ông thị.



Thấy Trần Ông thị vẫn chưa nói chuyện muốn nói với mình, ngược lại ngồi xoay xoay vòng tay, Triệu Tương Nghi không kiên nhẫn nổi, mở miệng hỏi: “Không phải phu nhân nói có chuyện muốn nói sao?”



Trần Ông thị dừng động tác trên tay, cắn môi dưới, rồi nói: “Tỷ tỷ của ta là người nặng cấp bậc lễ nghi, cô tưởng cô có thể giành được hảo cảm của tỷ ấy sao, nghĩ chỉ cần cố gắng là được à? Chỉ bằng bộ dạng này của cô, muốn giành được hảo cảm của tỷ ấy, bước vào cửa lớn Bùi gia? Nằm mơ đi.” Nói xong, nhìn Triệu Tương Nghi, “Không biết lễ nghi? Thì ta sẽ dạy cô.”



Triệu Tương Nghi nghe vậy, cả người không khỏi khẽ run lên, ký ức lại trở về đêm đó, Trần Ông thị cứng rắn muốn nàng quỳ xuống.



Hơn nữa, Trần Ông thị làm sao biết được quan hệ của nàng và Bùi Tử Quân?



“Không cần sợ như thế, ta chẳng qua muốn nói cho cô biết, ở những trường hợp như vầy, phải phẩm trà thưởng vật trước, rồi mới nói đến chính sự, nào có chuyện nói thẳng ra trước ngay từ đầu? Đó là cách àm mấy kẻ thô bỉ không hiểu lễ nghi hay làm. Triệu tiểu thư hôm nay thân kiều nhục quý, chút điểm ấy sao lại không biết vậy?” Trần Ông thị mỗi chữ mỗi câu, châm chọc sau lưng Triệu Tương Nghi.



Triệu Tương Nghi ngược lại không thèm để ý nhiều, nàng nhìn Trần Ông thị mỉm cười: “Trần phu nhân, giữa người và người, phải biết kính trọng nhau, kính trọng người khác, chính là kính trọng mình.”



Trần Ông thị nghe vậy, kinh ngạc nhìn Triệu Tương Nghi, quan sát nàng lại một lần nữa, thực khó có thể tưởng tượng, một đạo l1y cao thâm như vậy lại từ miệng của một con nha đầu.



Không bao lâu, nha hoàn dâng trà điểm tâm tới, các nàng cung kính bưng khay nhỏ dọn đồ đặt trước mặt Trần Ông thị và Triệu Tương Nghi.



Trần Ông thị thuận tay cầm một chén trà, vừa nhẹ nhẹ thổi trà, vừa nhìn về phía Triệu Tương Nghi: “Uống trà đi, không cần ta mời chứ?”



Triệu Tương Nghi nhíu mày, bưng chén trà nhỏ, thổi thổi, ngại trà nóng, liền đặt xuống, ngược lại lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng.



Trần Ông thị thấy động tác này, không khỏi hơi nhíu mày, có điều rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, thờ ơ nói: “Trà này vị nhạt, tiểu thư trẻ tuổi như cô thích uống chứ, không ngại uống thử một chút?”



Triệu Tương Nghi cầm điểm tâm trong tay suýt nữa ngã xuống



Vừa nãy Trần Ông thị nói gì thế?



Trước sau thay đổi như một người khác, thái độ sao lại thay đổi 360 vậy?



Nàng nghi ngờ nhìn Trần Ông thị, đã thấy Trần Ông thị hơi nhăn mày, lập tức muốn gây khó dễ, như vậy, Triệu Tương Nghi nhanh thu lại ánh nhìn, thuận thế bưng chén trà lên thổi, để che giấu.



Ở cùng một chỗ với Trần Ông thị, một ngày như bằng một năm vậy, Triệu Tương Nghi chỉ mong mau sớm kết thúc.



“Nếu trà không hợp khẩu vị, ta có thể đối một chén khác cho cô?” Giọng Trần Ông thị yếu ớt truyền đến.



Triệu Tương Nghi cảm thấy lạnh run, tâm n1oi không phải lỗ tai mình có vấn đề chứ? Nếu không phải là đầu óc Trần Ông bị nước vào, có lẽ mới vừa rồi bị cửa đập trúng.



“Vậy cũng được... Có chút nóng, đợi lát uống vậy.” Triệu Tương Nghi xấu hổ nói, đối mặt với người này, tốt nhất không nên cường ngạnh, cứng đối cứng.



Khoé miệng Trần Ông thị co rút: “Tùy cô.”



Có một loại cảm giác rất kỳ quái, rất quỷ dị bao trùm lấy Triệu Tương Nghi, nhưng là gì, nàng chẳng nói rõ ngay được.



Kinh ngạc nhìn chén trà trong tay, thấy không còn nóng nữa, dù sao vừa mới ăn điểm tâm xong, miệng cũng hơi khô, Triệu Tương Nghi lần nữa bưng chén trà lên thổi, chuẩn bị uống một ngụm.



Lúc nàng thổi vài lần, định uống vào, ngoài cửa lại đột nhiên có một trận cuồng phong ập tới, chén trà trong tay rơi xuống đất, đồng thời có một tiếng nói gấp gáp mà đau lòng: “Không được uống “


Bùi Tử Quân quật cường mím môi: “Thật không nghĩ tới, dì lại độc ác đến vậy, huynh quá coi thường dì ấy rồi. Lần này là do khinh suất, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu, huynh sẽ bảo vệ muội.”



“Việc này trước đừng nói cho nhà muội biết, nhất là ca ca, muội lo họ biết rồi, sẽ phản đối chuyện giữa muội và huynh…Còn nữa, dạo này tâm tình ca ca không tốt, muội không dám cam đoan ca ấy sẽ làm gì với dì huynh.” Triệu Tương Nghi thở nhẹ một hơi.



Bùi Tử Quân gật đầu đáp, sau đó lãi áy náy nói: “Xin lỗi, là huynh hại muội.”



“Chuyện này không liên quan đến huynh, hơn nữa không phải huynh đã ngăn cản lại sao.” Triệu Tương Nghi cười.



“Ừ, sau khi bà ấy trở về sẽ như thế nào?” Nàng không cười nữa, mà hỏi thăm.



Bùi Tử Quân hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói là cha mẹ huynh, ngay cả dượng cũng sẽ không bỏ qua đâu. Dì ấy sẽ không thể ở lại huyện Giang Ninh nữa, nếu như nhớ không lầm, U Châu bên kia có toà nhà nghỉ dưỡng, nhiều năm không ai xử lý, là do dượng rãnh rỗi mua, có lẽ mấy năm tiếp theo, dì sẽ sống ở đó.”



“Nếu như bà ấy không chịu thì sao? Tính tình bà ấy cố chấp thế mà.” Triệu Tương Nghi thật ra cũng muốn Trần Ông thị ngã đau một lần, nữ nhân này, không trừng phạt nặng một lần, sẽ không biết trời cao đất rộng.



“Dì mà không chịu cũng không được, Vi nhi không còn nhỏ nữa rồi, phải lập gia đình,vạn nhất chuyện này mà truyền ra ngoài, đời này của Vi nhi sẽ bị huỷ. Vì Vi nhi, dì nhất định sẽ đồng ý đến U Châu ‘Tĩnh dưỡng’.” Bùi Tử Quân híp hai mắt lạnh nhạt nói, nhìn Triệu Tương Nghi, hỏi một câu, “Muội không cảm thấy dì bị bị trừng phạt như thế là còn nhẹ?”



“Bà ấy để ý nhất là mặt mũi, vinh hoa phú quý, được người người ngưỡng mộ. Bây giờ đột nhiên bị đoạt đi tất cả, như vậy đối với bà ấy cũng đủ tàn nhẫn rồi.” Triệu Tương Nghi thở dài một hơi,”Nói thật chứ, sau này muội không muốn thấy bà ấy nữa.”



“Như muội mong muốn, huynh sẽ làm tốt.” Bùi Tử Quân hôn nhẹ lên trán Triệu Tương Nghi một cái, không yên lòng nói, “Đêm dài lắm mộng, huynh quyết định, mấy ngày nay thu dọn hành ý xong, sẽ dẫn muội đến huyện Giang Ninh bái kiến cha nương, dù sao hai người họ sau khi biết chuyện này, cũng sẽ biết tình cảm của huynh dành cho muội. Sớm muộn gì cũng sẽ gặp, muội đã chuẩn bị chưa?”



“Nói thật là… Vẫn có chút khẩn trương.” Triệu Tương Nghi cười nói.



Từ sau ngày nói chuyện đó, Triệu Tương Nghi cũng biết tại sao Bùi Tử Quân lại rõ kế hoạch của Trần Ông thị, toàn bộ có thể nói là ngoài ý muốn, tất cả đều do trời định hết.



Ngày đó, Bùi Tử Quân làm xong việc ở cửa hàng,liền đến Triệu phủ tìm Triệu Tương Nghi.



Nhưng bọn hạ nhân lại nói cho hắn biết, Triệu Tương Nghi đến biệt viện của hắn rồi, còn nói là do hắn phái người tới đón đi.



Điều này làm cho Bùi Tử Quân không hiểu, hắn đâu có phái người đến đón Triệu Tương Nghi



Trong lòng cảm giác không ổn, Bùi Tử Quân chạy nhanh về tiểu uyển Tĩnh Phong.



Sau khi trở về,ngoài ý muốn phát hiện Trần Ông thị tới, bà dặn mấy nhà hoàn đến sương phòng bên kia xử lý vài thứ.



Bùi Tử Quân trong lúc nhất thời không tìm được Triệu Tương Nghi, lại thấy Trần Ông thị đến, không khỏi thêm phiền, liền bắt một nha hoàn trong đám đó hỏi Trần Ông thị đến đây làm gì.



Kết quả nha hoàn kia quá hoảng sợ, một câu cũng trả lời không được. Trong tay không biết nắm gì, đang muốn vứt bỏ, lại bị Bùi Tử Quân nhìn thấy.



Thấy nàng trốn tránh,Bùi Tử Quân hồ nghi, hỏi nguyên do, nha hoàn kia không chịu nói.



Trải qua một hồi đe doạ, nha hoàn kia mới nói, Bùi Tử Quân kinh hãi, biết đó là Tị Tử phấn còn dư, Trần Ông thị dặn ‘huỷ chứng cứ’.



Vừa vặn bị Bùi Tử Quân bắt gặp, nên kế hoạch của Trần Ông thị thiết kế tốt hoàn mỹ bị bại lộ không thể nghi ngờ



Bùi Tử Quân lại nghĩ tới Triệu Tương Nghi lúc này ở tiểu uyển Tĩnh Phong, càng nóng ruột



Cho nên dưới cơn tức giận, sai người đem nha hoàn này đánh năm mươi gậy, còn hắn thì vội vã chạy đến đại sảnh để ngăn lại tình huống phát sinh.



Trong chén trà kia là Tị Tử phấn đã được thêm vào, đó không phải là trà, đó là Tị Tử thang



Ý niệm như vậy cứ vòng quanh trong đầu Bùi Tử Quân, làm hắn thở không nổi.



Khi hắn thấy Triệu Tương Nghi bưng chén trà lên, chuẩn bị uống, tim như ngừng đập, trời đất xoay chuyển, dùng tất cả khí lực chạy tới bên người nàng, ném chén trà xuống, sau liều mạng hô to: “Không được uống.”