Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 232 : Lã thị quay lại
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
EDIT: JULIA
Xe ngựa dừng lại trước cửa Triệu phủ.
Tề Uyển Dao vô cùng kích động,, đồng thời cũng mang theo khiếp đảm, nàng không xác định mọi người trong Triệu phủ, có nguyện tiếp nhận mình lần nữa không.
Triệu Hoằng Lâm tự mình đỡ Tề Uyển Dao xuống xe, thấy nàng bất an, nói nhỏ bên tai nàng: “Mọi người đều rất nhớ muội, nhất là bà nội, gặp muội thế nào cũng hưng phấn cho coi.”
Tề Uyển Dao hơi ngạc nhiên, trong mắt là nước mắt.
Cuộc đời của nàng đã đi qua mười tám xuân xanh, nhưng chỉ lúc này, nàng mới có loại cảm giác đã kết thúc, không cần lo lắng, vô luận kết cục làm sao, bọn họ cũng có dũng khí để tiếp nhận
Triệu Tương Nghi được Bích Văn đỡ xuống xe, trấn Thanh Hà vừa bước vào mùa hạ, tết Đoan Ngọ ngọ đã qua, khí trời dần nóng bức, mà mấy người bọn họ vừa mới từ quan ngoại trở về, trước còn hưởng thụ những ngày lạnh giá, bây giờ có chút không quen với cơn nóng này.
Trưởng bối trong nhà còn không biết bọn họ hôm nay trở về, Triệu Hoằng Lâm sai một gã sai vặt av2o thông báo, không bao lâu, liền nghe cách đó không xa truyền đến hoan thanh tiếu ngữ.
Là Nhâm thị, Phương thị, Triệu lão gia tử đến đây đón.
Lúc đó, đám người Triệu Tương Nghi đã vào tới đại sảnh Triệu phủ.
Phương thị đầu tiên là xoa gương mặt Triệu Tương Nghi, nói nàng gầy một chút, sau thấy Tề Uyển Dao, liền ôm lấy một cái, kêu lên tâm can bảo bối, khiến tất cả mọi người cảm động.
Tề Uyển Dao chưa từng nghĩ tới người Triệu gia sẽ thân mật đối đãi như vậy với mình, lúc này nhất thời cảm động, lệ nóng dâng trào, trong miệng không nùừng nói những lời áy náy.
Tiểu Hoằng Kỳ mấy hôm không gặp Triệu Tương Nghi, vừa gặp, đã chạy đến ôm chân Triệu Tương Nghi, cọ tới cọ lui, hỏi Triệu Tương Nghi, có mua quà về cho nó không.
Triệu Tương Nghi b1ung mũi nhỏ của tiểu Hoằng Kỳ: “Đoán ngay đệ sẽ hỏi như vậy, nên dọc đường mua rất nhiều, có đồ ăn, đồ chơi, một lát nữa đưa cho đệ.”
Tiểu Hoằng Kỳ vừa nghe, đã không thể chờ đợi nhảy nhót.
Nhâm thị vừa thăm hỏi tất cả, vừa phân phó nha hoàn bên cạnh đi an bài vài chuyện. Chờ đâu vào đấy hết, mới quan sát mọi người thật tỉ mĩ, thấy Triệu Tương Nghi biến hóa lớn nhất, không khỏi đau lòng kéo tay Triệu Tương Nghi, trái phải đánh giá, nh1iu mày hỏi: “Sao lại gầy như vậy?”
“Một đường xóc nảy, tiểu thư đã ngất đi.” Bích Văn đứng ở một bên báo cáo.
“Lắm miệng.” Triệu Tương Nghi nghiêng mặt trách mắng, dù sao chuyện đã qua, nói thêm cũng khiến người nhà lo lắng mà thôi.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Phương thị cũng nhìn Triệu Tương Nghi bên này, “Lần này bà nội sẽ bồi bổ lại cho con.”
“Khi không lại chịu nhiều khổ cực như vậy.” Nhâm thị cũng đau lòng xoa gương mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi, “Vốn dĩ ngày thường da trắng, mới đi mấy ngày, cư nhiên đã đen mất rồi.”
“Cho nên mới nói, quan ngoại kia đâu có thích hợp cho nữ nhi được yêu chiều của người Trung Nguyên chúng ta, Uyển Dao, lần àny cháu kh1o khăn lắm mới về được, đừng đến đó nữa.” Triệu lão gia tử không khỏi cảm khái
Lại bị Phương thị mắng: “Hồ đồ rồi lại hồ đồ.”
Mọi người nghe xong đều che miệng cười.
Một đường cười đến phòng khách, bởi vì thái độ nhiệt tình của mọi người, Tề Uyển Dao mới thả lỏng, không câu nệ như trước.
Chờ dùng cơm xong, Tề Uyển Dao liền đến nàh Triệu Hu Căn, phu phụ Triệu Hữu Căn không nghĩ tới Tề Uyển Dao nhanh như vậy đã về tới, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng đem nàng dẫn vào ph2ong cũ, nơina2y không có thay đổi, mỗi ngày đều có nha hoàn quét dọn, vì chờ một ngày như vậy.
Tề Uyển Dao ôm Quách thị khóc một hồi, là do cảm động.
Quách thị hỏi chuyện giữa nàng và Triệu Hoằng Lâm, Tề Uyển Dao ngượng ngùng trên mặt thấy rõ, cũng không nói gì, Quách thị hiểu ý
Bắt đầu thương lượng, phải dùng thân phận mẫu thân cùng Triệu gia bên kia thương lượng một chút chuyện hai người.
Chỉ là dừng hận mà thôi, cũng không phải tha thứ, cũng không nghĩa là bắt đầu từ bây giờ, nàng tiếp nhận người phụ nữ này, là vì là mẹ đẻ của cơ thể này.
Nếu như là như vậy, vị trí của Nhâm thị thế nào đây?
Lời thật, là nàng không phải là người thơi không này, Nhâm thị và Lã thị đối với nàng mà nói đều là người không có quan hệ, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, Lã thị không ở bên cạnh, mà Nhâm thị lại thời thời khắc khắc, ôn nhu chăm sóc...
Người nào tốt, người nào xấu, đáp án đã rõ.
Nàng lúc này nếu coi Lữ thị là mẫu thân, chẳng phải khiến Nhâm thị bị tổn thương sao?
“Bà tự giải quyết cho tốt, bọn tôi thu lưu bà, cũng không trông mong bà làm loạn trong phủ đâu.” Triệu Tương Nghi nói xong, liền lôi kéo Nhâm thị đi.
Sương phòng này, nàng không muốn bước vào.
Triệu Tương Nghi và Nhâm thị đi rồi, Lã thị nặng nề ngã ngồi trên ghế, trong mắt lộ ra toàn bộ oán hận, toàn bộ là hướng về phía Nhâm thị.
“Người đâu.” Một lúc sau, Lã thị đột nhiên lẳng lặng gọi
Tức thì có một tiểu nha hoàn bước vào.
“Giúp ta gọi Uyển Dao cô nương đến quý phủ được không?Nói có người muốn gặp nàng, chờ nàng nhìn thấy ta, thì sẽ biết ta là ai.” Lã thị cười nói.
Tiểu nha hoàn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, xoay người đi.
Lúc xế chiều, Tề Uyển Dao tới.
Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm không có ở trong phủ, Nhâm thị ở Lương viện, Tề Uyển Dao buồn bực, vậy rốt cuộc là ai đang tìm nàng? Liền đi về hướng này, chỗ này giống như trong viện Triệu gia Nhị lão.
Chờ nàng bước chân vào sương phòng của Lã thị, lần đầu tiên nhìn thấy Lữ thị, trong lòng như bị ai nhéo.
Cả người dựa vào cửa, không động đậy được
Lã thị đại biểu cho cái gì?
Vừa nhìn thấy Lã thị, Tề Uyển Dao lại không thể át chế nhớ đoạn ký ức xấu xí kia
Không thể được
Trong lòng nàng như hò hét, giờ khắc này, nàng cự kỳ không muốn nhìn thấy người nữ nhân này.
“Chúng ta, đã lâu không gặp.” Lã thị đứng dậy, thản nhiên đi tới trước mặt Tề Uyển Dao.
Tề Uyển Dao cắn chặc chính môi dưới, yên lặng nhìn Lã thị, cũng không suy nghĩ đến tại sao Lã thị lại có mặt ở Triệu phủ, vô lực hỏi: “Bà tìm tôi có việc gì?”
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn mời cô đến giúp tôi một tay.” Lã thị cười nói, nhiều năm sống trong trạch môn, đã đem bà từ một nông phụ biến thành một ác phụ “Rất nhiều năm trước, tôi đã giúp cô một lần, còn nhớ rõ không? Bây giờ là lúc báo ân.”
“Lần kia là tự tôi thoát hiểm.” Tề Uyển Dao quay mặt qua chỗ khác cắn răng nói.
Thực sự rất không muốn nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng mỗi chữ mỗi câu của Lã thị, cho dù là gương mặt Lã thị, không nên nhắc đến, nàng Tề Uyển Dao, đã từng bị một tên nam nhân xấu xí xúc phạm, mặc dù cuối cùng đã bảo vệ được thuần khiết của bản thân, nhưng vẫn không rửa sạch được vết tích nam nhân đó lưu lại.
“Nực cười, cô cho là, chỉ bằng một mình cô, với một cơ thể nhỏ nhắn, thật có thể thuận lợi địa chạy ra khỏi phủ sao? Nếu không phải chính tôi âm thầm chỉ đường, điều bọn hạ nhân tuần tra ban đêm đến chỗ khác, cô có khả năng chạy khỏi phủ đệ sao? Trong những ngày cô chạy trốn, cũng không có người truy đuổi, cô còn nghĩ là trời xanh thương hại cô ư? Nếu không phải tôi nghĩ biện pháp kéo lão gia lại, cô nghĩ cô bây giờ còn trong sạch đứng trước mặt tôi sao? Cô có thể bình an thuận lợi lấy con trai tôi? Nếu không phải tôi, cô đã sớm trở thành một trong đám thiếp thất đó...”
“Bà câm miệng, không được nói nữa” Tề Uyển Dao đột nhiên rống giận nói, cắt đứt lời Lã thị nói.