Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 242 : Lễ cập kê

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


EDIT: JULIA



Sau đó, Triệu Tương Nghi cơ hồ là luôn quan tâm đến hiệu thuốc bên kia, nàng vùi đầu vào công việc, cố gắng không nhớ đến Bùi Tử Quân, cái loại cảm giác nhớ nhung đó, mặc dù là ngọt ngào nhưng cũng đau khổ.



Nếu không phải ngại vì lễ giáo thời này, ngại vì Ông thị đối với mình có ý kiến, không thì nàng đã chạy đến huyện Giang Ninh tìm Bùi Tử Quân.



Thật ra, Triệu Tương Nghi. cũng không biết chuyện



Có mấy lần, Bùi Tử Quân lặng lẽ chạy đến trấn Thanh Hà thăm Triệu Tương Nghi. Nhưng vì để Triệu Tương Nghi không biết, nên mỗi lần đến đều vội vội vàng vàng, hầu như không lưu lại qua đêm.



Hắn cũng sợ, sợ một ngày chính thức gặp mặt Triệu Tương Nghi, hắn không kềm chế được chính mình, sẽ ở lại trấn Thanh Hà cùng Triệu Tương Nghi, không muốn về huyện Giang Ninh, không muốn xa người yêu.



Việc nhỏ không nhẫn sẽ làm hư việc lớn, mẫu thân bên kia, bởi vì Lã thị mất, dần dần đối với Triệu Tương Nghi mềm lòng, chỉ cần khuyên nhủ vài lần, cố gắng chút sẽ tốt, nếu như lúc này, bị mẫu thân phát hiện hai người bọn họ ngầm lui tới, chỉ sợ mẫu thân lại thay đổi thái độ.



Gần một năm sau.



Rất nhanh sẽ đến sinh nhật 15 tuổi của Triệu Tương Nghi, sinh nhật của nàng là mùng10 tháng 12, ngày đó, là ngày trọng đại nhất trong đời, ngày đó là lễ cập kê của nàng, là ngày nàng trở thành người lớn,



Bùi Tử Quân đến giờ không có tin, điều này khiến nàng hoảng loạn, chẳng lẽ là, Bùi Tử Quân đã thay đổi ý định, chỉ cần gia nghiệp Bùi gia sau đó vâng theo Ông thị, cưới một cô gái khác?



Vậy mình thì sao?



Ý nghĩ này khiến Triệu Tương Nghi phiền não trong lòng.



Trong tay sổ sách hiệu thuốc, nhưng không có lật một trang nào, ánh mắt không có ở trên sổ.



Bích Văn nhìn thấy, không khỏi thở dài, suy nghĩ vẫn là nên nói: “Mấy ngày nữa, là lễ cập kê của tiêu thư, tiểu thư sao còn buồn bã như vậy?”



Triệu Tương Nghi đặt sổ sách xuống, ngưng mi: “Có lẽ là trưởng thành, nên mới có phiền não.”



Bích Văn biết rõ Triệu Tương Nghi không bỏ được Bùi Tử Quân, nhưng đã qua một năm, Bùi Tử Quân không tin tức, thật sự là không đáng để Triệu Tương Nghi chờ đợi.



“Theo nô tỳ, tiểu thư khéo léo, tài giỏi như vậy, ai lấy được tiểu thư, chính là phúc khí của người đó, tiểu thư hà tất...” Bích Văn không có nói tiếp, chỉ vào sổ sách, “Đây này, lúc thiếu gia không có ở đây, tiểu thư đã đem sổ sách trong hiệu thuốc xử lý rất tốt đó thôi.”


Nàng nhớ Bùi Tử Quân.



Dây chuyền trên cổ toả ra hơi ấm, nhưng tâm nàng dần lạnh thấu



Lễ cập kê long trọng thì như thế nào, mặc trang phục lộng lẫy thì sao? Bùi Tử Quân không ở đây, không nhìn thấy cũng uổng công.



Huấn đạo hoàn tất, kết thúc buổi lễ.



Mọi người nở nụ cười, cũng có ưu nhã bắt tay với nhau, tuy náo nhiệt nhưng không ồn ào, vẫn duy trì vài phần ưu nhã và thong dong.



Triệu Tương Nghi cúi đầu cười khổ.



Lúc này, lại có một tiếng vỗ tay liên tiếp không ngừng, không có ý tứ vang lên trong không gian yên tĩnh.



Triệu Tương Nghi ngưng mi, lòng nói người nào không biết vậy, định phá rối à?



Quay đầu nhìn lại, mọi người cũng theo tiếng vỗ tay nhìn qua, Triệu Tương Nghi cả kinh không thể động đậy.



Người nam nhân sau lưng, mặc một bộ áo tuyết màu tím, bên ngoài là áo bông dày, mặc trên người hắn, lại khiến dáng người hắn trở nên cao ngất. Tròng mắt hắn trở nên thâm thúy rất nhiều, trên mặt mang theo phong sương do vội vàng chạy đến, môi vẫn hồng nhuận mê người, phun ra hàn khí.



Khóe miệng hắn nở nụ cười, hai tay giơ lên cao, một mực vì Triệu Tương Nghi vỗ tay.



Mà Triệu Tương Nghi, cơ hồ khi nhìn thấy hắn, nước mắt không tự chủ rơi xuống.



Nàng biết



Nàng chỉ biết



Bùi Tử Quân nhất định sẽ không nuốt lời



Hắn đã trở về



Rốt cục đã trở về