Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 31 : Bệnh tới thật đúng lúc

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Ngọc Như Hồ



Beta 1: J



——-



Đợt tuyết đầu tiên rơi liên tục ba ngày mới tan hết, trời càng lạnh hơn, đợt tuyết sau là vào ngày hai mươi tháng mười một cũng nhanh đến, so với đợt trước còn lớn hơn, mạnh hơn nữa. Làm cho cả Triệu gia thôn người người đều bị lạnh cóng. Mỗi nhà cũng không ai đi ra ngoài, trực tiếp ở bên trong phòng hơ lửa, sưởi ấm.



Triệu Tương Nghi vốn đang dồi dào sức lực lại vì đợt tuyết sau mà dần dần tiêu tán. Cả ngày nàng lạnh đến run run, căn bản cũng không nguyện ý rời khỏi chăn, cũng không giống như lần trước đi ra ngoài chơi đùa trên làn tuyết đọng.



Mấy người Phương thị cười nàng, tiểu hài tử quả nhiên là tiểu hài tử, hứng thú với vật gì thì cũng không quá hai ngày, đảo mắt sẽ không thích nữa.



Cũng may vào đầu tháng mười một, Phương thị liền gấp rút kêu Trương đồ tể qua nhà mình giết heo, đem tịch tràng (lạp xưởng), thịt khô cùng lúc xử lý thỏa đáng, chỉ chờ thời điểm mặt trời mọc sẽ đem phơi. Lại cùng người trong thôn đi trấn Thanh Hà để mua cho xong đồ dùng cho năm mới, trước mắt thời tiết mặc dù lạnh, nhưng mọi người cũng sống yên ổn, ở nhà làm việc, yên tâm chờ đợi đến đêm ba mươi.



Nhưng bây giờ trong nhà nhiều việc bận bịu không thể bỏ được, Dương thị lại la hét nói mình bị bệnh, mọi người qua phòng nàng ta xem, thì thấy nàng ta đang bất mãn nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch. Mặc dù ngày thường hành vi của Dương thị không được mọi người chào đón, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng nên mọi người cũng biết được tính nghiêm trọng của nó, vội vàng đề nghị đi mời lão Ôn đến xem bệnh cho nàng ta.



Ngoài dự đoán của mọi người, lúc này Dương thị phi thường hiểu chuyện, mệt mỏi nói: ” Không cần, ta biết một năm nay cuộc sống trong nhà này trải qua đều hết sức khó khăn, cộng thêm năm nay thu hoạch không được tốt như năm ngoái, không nên vì ta mà tốn kém...... Khụ khụ, bệnh này chỉ cần nằm nghỉ là tốt rồi, nếu đến mùa xuân sang năm không tốt lên thì ta cũng không có biện pháp……” Nói xong, cuối cùng nước mắt chảy ra.



Phương thị thấy thế, nói gì thì nói cũng muốn mời lão Ôn tới đây nhìn một chút, Triệu lão tam vội đứng ra ngăn cản: “Ôi mẹ, thân thể của nàng ấy từ trước đến giờ rất tốt, lần này chỉ sợ là bị nhiễm một chút thương hàn mà thôi, đợi con cho nàng ấy uống chút canh ngải diệp, lại cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày có lẽ không có chuyện gì đâu, không cần phải hao phí chi cho uổng tiền.”



“Ngươi … tiểu tử thúi này!” Phương thị trừng mắt nhìn Triệu lão tam một cái, ” Tuy nàng ta thường ngày có phần làm cho người khác không vui nhưng nhà chúng ta cũng không vì vậy mà đối với nàng ta cay nghiệt nha”.
Lý thị vừa nghe, lại càng kinh ngạc, thẳng thắn khen ngợi Triệu Tương Nghi nói: “Ơ, con thấy Tương Nghi chính là đứa tinh quái, nhưng lời nói ra thường chính xác. Mẹ, nếu không mẹ cho tiểu Nghi thử một chút, con có chút tò mò rồi đây.”



Phương thị suy nghĩ một hồi, cuối cùng cẩn thận dặn dò: “Vậy con đợi một chút, bưng cho cẩn thận đấy, không được để bỏng tay của mình đâu.” Triệu Tương Nghi”Ai” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên, vừa sưởi ấm, vừa đợi canh bổ a.



Không lâu sau, Phương thị cầm khăn lông ướt cẩn thận từng li từng tí, lấy chén canh bổ nhỏ bưng lên, lo lắng Triệu Tương Nghi còn nhỏ dễ bị bỏng, Phương thị dùng đến khay thức ăn để mừng năm mới, đem canh đặt ở bên trên, dặn dò Triệu Tương Nghi giữ cho chặt.



“Dạ dạ, bà nội, Nhị thẩm thẩm, hai người một hồi nhìn con!” Triệu Tương Nghi quay đầu dặn dò hai vị trưởng bối nói, “Không cho phép tới trước nhìn lén nha!”



Vừa nói vừa bưng chén canh bổ dưỡng thơm ngào ngạt đi Tây phòng.



Vừa vào cửa, Triệu lão tam liền khẩn cấp đem chén canh bổ dưỡng từ trong tay Triệu Tương Nghi đoạt lấy, vì vậy mà tràn ra ngoài không ít, Dương thị nhìn mà đau lòng: “Ôi, con nhóc này, sao ngươi không chú ý một chút a! Đây là vật vô cùng trân quý, đổ một chút cũng là vài lượng bạc đấy!” Dừng một chút lại huyên thuyên nói, “Mẹ cũng thật là hẹp hòi, cho uống có một chén nhỏ như vậy! Hơn tám phần là mẹ cất giấu cho Nguyệt Cầm làm đồ cưới rồi!”



Triệu Tương Nghi đứng ở tại chỗ nghe Dương thị oán trách, Dương thị cùng Triệu lão tam lúc này mới chú ý tới nàng, liền vội vàng xua đuổi người: “Đi đi đi, trời sanh là số nha hoàn mà!” Lại cười nhạo nói: “Nhìn xem, cái khay này cũng dùng nữa, thật đem ta làm Thiếu nãi nãi đấy!”



“Con không phải mệnh nha hoàn, nhà các người già trẻ mới là mệnh nha hoàn”. Triệu Tương Nghi đem mắt to của mình trợn trừng đem hai mẹ con Dương thị cho tức gần chết.



“Ơ, còn học cãi lại nữa!” Dương thị trợn mắt nhìn Triệu Tương Nghi một cái, vừa định chửi ầm lên, Triệu Tương Nghi cũng là không nhanh không chậm mở miệng nói:



“Bà nội, lúc nãy để cho con bưng canh tới đây đã dặn dò cẩn thận”. Nàng liếc Dương thị một cái, sau đó nhìn hai tỷ đệ Triệu Hoằng Nhân thèm ăn nước miếng chảy ròng, “Này canh ngon nên ăn cẩn thận đấy!”