Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 32 : Bị vạch trần

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


“Không phải là thuốc bổ đắt tiền thôi sao, có nhất thiết phải dặn đi dặn lại như vậy không? Được rồi, ta sẽ cẩn thận uống cho hết, một giọt thuốc cũng không còn!” Dương thị cũng lười so đo với Triệu Tương Nghi,vào giờ phút này nàng ta ngửi thấy mùi hương từ bát thuốc bổ bay ra, nuốt nước miếng trong miệng chẳng biết tiết ra bao nhiêu. Cũng giống nàng ta, Triệu lão tam và hai tỷ đệ Triệu Hoằng Nhân đồng thời lộ ra bộ dáng thèm muốn.



Triệu Tương Nghi thấy thế cũng đành lắc cái đầu giống như trống bỏi: “Không đúng, bà nội nói không phải là ý đó, bà nội nói, chén thuốc này là chỉ cho một mình tam thẩm thẩm uống thôi.”



“Ơ,mẹ mà cũng biết thương người sao?.” Dương thị cầm muỗng nhỏ khuấy đều chén thuốc nóng hổi trong tay, rồi múc một muỗng lên thổi nguội mới đưa đến miệng, Triệu Tương Nghi cúi đầu buồn cười, sau đó ngẩng đầu lên nãi thanh nãi khí nói với đám người Dương thị:



“Tóm lại Tương Liên tỷ và Hoằng Nhân ca còn có tam thúc không uống chén thuốc kia là được!” Thấy đám người Dương thị sửng sờ một chút, Triệu Tương Nghi mới chậm rãi công bố nguyên nhân, “Bởi vì bà nội nói, bà có đặc biệt tìm Ôn gia gia hỏi qua, biết được mấy vị thuốc này rất quý đấy. Bà nội còn cẩn thận phân phó ta đến đây nói cho mọi người biết, chén thuốc này người có bệnh uống vào đối với thân thể vô cùng tốt, còn người không có bệnh mà uống vào sẽ xảy ra chuyện trúng độc đấy nha! Đó là lí do vì sao không cho mọi người uống, mà chỉ cho một mình Dương thẩm uống thôi đó!”



“Đừng có nói càn! Thuốc tốt như vậy sao có thể có độc được, ngửi xem mùi hương thật thơm à!” Triệu lão tam một bên nuốt nước bọt một cái, một bên chỉ vào Triệu Tương Nghi hơi tức giận nói.



Triệu Tương Nghi thấy mục đích đã đạt được, liền thờ ơ đáp trả: “Cháu cũng không biết gì nha, bà nội ở bên kia bận chuyện nên mới để cháu bưng giúp đến đây, còn sợ cháu không nói rõ ràng lắm, bà mới đặc biệt dặn dò cháu nhiều lần, nếu không tin thì mọi người đi hỏi bà nội đi.”



Mặc dù Triệu Tương Nghi chỉ là một tiểu hài tử ba tuổi, nhưng mọi người trong phòng khi nghe Triệu Tương Nghi giải thích rõ ràng như thế này, trong lòng như đánh trống.



Nhưng thấy Dương thị bưng chén thuốc bổ trong tay khẽ phát run ra, mặt đầy sợ hãi nhìn phu quân nhà mình rồi quay sang nhìn Triệu Tương Nghi, mới vừa rồi còn nghĩ đến hương thơm đầy mê hoặc của chén thuốc bổ, mà giờ phút này ở trong mắt nàng ta chén thuốc này chính là một chén thuốc độc dược vô cùng độc.



“Ngươi, ngươi không nên nói lung tung à, ngộ nhỡ đây không phải là ý tứ của mẹ nói, chờ ta biết được nhất định phải lột da ngươi ra!” Giọng nói Dương thị liên tục run lên, hiển nhiên là nàng ta đã tin lời Triệu Tương Nghi nói.



Triệu Tương Nghi vừa thầm cười ở trong lòng vừa giả bộ giận dỗi nói: “Dù sao thuốc bổ cháu cũng đưa đến rồi, thẩm không tin thì thôi!” Nói, chính là giật người bước ra khỏi cửa tây phòng, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, khóe miệng Triệu Tương Nghi nhếch lên, thầm nói, trò hay còn ở phía sau kìa!



Ai bảo bà mỗi ngày đều khóc lóc om sòm thêu dệt chuyện thị phi, lần này tìm được cơ hội từ thuốc bổ Bùi gia đưa đến, không chỉnh bà làm sao được.
Lý thị cũng giống như Triệu Tương Nghi vậy, rất hiểu chuyện mà xua tay nói: “Mẹ, còn lại ngài giữ cho chính mình uống đi, lúc con ở trong tháng cũng ăn không ít đồ tốt rồi, thân thể và xương cốt đều rất tốt!”



Phương thị gật đầu,thích thú đem chén thuốc kia uống hết một nữa trước mặt Dương thị và Triệu lão tam, suy nghĩ một chút, còn dư một nữa cho Triệu lão đầu nếm thử đi.



“Cái này, cái này là…” Dương thị hai mắt trừng lớn, bất khả tư nghị [2] nhìn Phương thị nói, “Mẹ, các người không sợ bị độc chết sao?”



Phương thị liếc mắt nhìn Dương thị, sau đó thản nhiên nói: “Độc chết còn tốt hơn so với việc bị các ngươi làm cho tức chết! Tương Nghi, chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này chiếm không khí của người ta!” Dứt lời, chính là dắt Triệu Tương Nghi đi ra ngoài.



Triệu lão tam hoàn toàn sững sờ đứng tại chỗ nghĩ không ra, Dương thị cũng đã phản ứng kịp, đây không phải là vừa ra kế chỉnh nàng ta, vừa ra vạch trần cái kế nàng ta giả bộ bệnh sao! Nàng ta cả người giận run lên, xiết chặt đệm giường.



“Mẹ! Không ngờ người là người như vậy, làm sao mà gian trá đến thế chứ!” Mắt Dương thị hàm chứa nước mắt tức giận mắng.



Phương thị lúc này dừng bước chân, xoay người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương thị: “Là ai giả bộ bệnh lười biếng tham ăn trước đây à? Nếu như ngươi không dùng mánh khóe để lười biếng thì ta đây tố giác làm gì?” Cuối cùng, vừa thản nhiên nói, “Đừng có nói lời vô ích với ta, mau nhanh rời giường rồi đem cá thu thập xong, sau đó đi bổ củi để nhóm lửa!”



=====



[1] Khoái nhân khoái ngữ: Người chân thật nói lời thẳng thắn



[2] Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi