Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 42 : Ngươi cút đi!

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: ss Mặc Mặc * lau kính*



Beta 1: J:3



Chương 42: Ngươi cút đi!



Tối hôm đó chính hắn đem cơm từ trong chén bỏ vào chén của con trai và con gái, thật may là Triệu Hoằng Lâm thì chưa kịp ăn chén cơm kia, bằng không xảy ra chuyện hôn mê bất ngờ không chỉ có một mình Triệu Tương Nghi đâu.



Hễ nhớ đến chuyện xảy ra vào tối hôm đó, trái tim của Triệu Tín Lương cũng không cách nào bình tĩnh lại được, bây giờ nhớ đến trong lòng vẫn còn sợ hãi.



“Con kỹ nữ không có mặt mũi đó, cư nhiên dám đánh chủ ý vào nhà chúng ta!” Triệu lão gia tử cũng không thể ngồi yên được nữa, nói là muốn đi tìm Trương quả phụ gây phiền toái cho ả, Triệu Tín Lương cũng đang nổi nóng, chưa kịp suy nghĩ xem người bị hại trong cuộc là ai, liền theo chân Triệu lão gia tử đi ra khỏi cửa! Không ngờ, Lý thị suy nghĩ bén nhạy lập tức phản ứng kịp thời, liên tục ngăn cản cả hai:



“Không được, không được, cha, đại ca, hai người đi qua đó như thế, khó tránh khỏi hạ thủ nặng tay sẽ gây ra chuyện đáng tiếc đó! Chuyện này chúng ta không nên dùng sức mạnh, trước tìm Lý Chính đã, đem chuyện tình nói rõ ra, đến lúc đó hai người muốn nói chuyện với ả ta thế nào cũng sẽ dễ hơn nha!”



Phương thị vừa nghĩ cũng cảm thấy có lý, liền bước nhanh theo ngăn lại nói: “Vợ lão nhị nói đúng! Trước đi thông báo cho Lý Chính đã, như vậy chúng ta mới có thể dễ dàng trừng trị cái con kỹ nữ không có mặt mũi kia, nếu không về sau con kỹ nữ đó sẽ đến nhà chúng ta đòi phụ trách cho nó đấy! Chuyện này nên để cho Lý Chính thay mặt chúng ta xử lý sẽ thích hợp hơn!”



Dương thị vừa nghe chuyện này muốn đưa lên quan, lập tức bị dọa sợ, liên tục kêu gào nói: “Cha mẹ! Xin cả hai người hãy tha cho con một mạng đi! Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến mặt mũi nhà chúng ta nữa đấy, truyền ra bên ngoài cũng không dễ nghe nha!”



“Lúc này ngươi mới biết thể diện nhà chúng ta sao?” Phương thị nhìn cũng không nhìn Dương thị, “Ban đầu, ngươi ở bên ngoài nói lung tung rằng nhà chúng ta nhận năm mươi lượng bạc của Bùi gia, ngươi nghĩ như thế nào hả? Chuyện đến nước này chúng ta tự có chừng mực, không cần một ngoại nhân như ngươi xen vào!”



Vừa nghe Phương thị trực tiếp gọi mình là “Ngoại nhân”, Dương thị chợt cảm thấy cả người vô lực, trong lòng sớm đem Lý thị và kẻ xúi giục mình là Trương quả phụ căm hận rồi! (J: đến bước đường này còn đổ lỗi nửa)




Mặc dù cả người bị gia đinh trói lại, Trương quả phụ cũng không quan tâm mà khóc lóc gào thét nói: “Các ngươi là đám cẩu vật dám định án lung tung, ta lại oan uổng, trong sạch cũng không biết gì, nếu các ngươi thật muốn làm gì ta, ta có làm ma quỷ cũng nguyền rủa cho nhà các ngươi chết không được tử tế đâu!”



“Còn không đem ả áp giải đi!” Lý Chính bật người từ trên ghế đứng lên, đợi tên gai đinh hùng hùng hổ hổ kéo Trương quả phụ ra khỏi phòng, lúc này Lý Chính mới bình tĩnh lại quay đầu nhìn Triệu lão gia từ và Phương thị nói, “Cụ thể ta sẽ trừng phạt theo luật lệ, trước đánh ả ta mười gậy, sau đó đuổi ra khỏi thôn, sau này không cho phép ả ta bước vào trong thôn nửa bước.”



“Tất cả đều theo đại nhân!” Phương thị gật đầu.



Triệu lão gia tử ngay sau đó cũng hết giận nói: “Cái con kỹ nữ không có mặt mũi đó cứ như vậy bị đánh mười gậy xem như là quá rộng lương cho nó rồi! Đem nó đuổi ra khỏi thôn cũng tốt, đỡ cho sau này chúng ta thấy nó, trong lòng buồn bực, ăn không ngon!”



Dứt lời, cả đại gia đình rời khỏi nhà của Trương quả phụ, Lý Chính lại nói thêm:”Việc này ta nhất định xử trí công bằng, nếu như thủ phạm đã bị giải đi, vậy vợ lão tam nhà các người ta tạm thời không xử trí. Ta nghĩ chuyện này xảy ra là do hai người bọn họ ngu dốt bị Trương quả phụ xúi giục, nên để cho mọi người tự xử lý, dù sao đây cũng là chuyện nhà của các người mà.



Mọi người vừa nghe xong, cũng gật đầu nói phải, đều thương lượng một chút, việc này phải cẩn thận che giấu, không nên để lọt ra ngoài cho người khác chê cười.



Nhưng mà, cũng không ai chú ý đến, Triệu Tín Lương đã sớm biến mất không thấy bóng dáng đâu.



======



[1] Thiên lý bất dung: đạo trời, lẽ tự nhiên



[2] Cầu giảo cẩu: chó cắn chó, chó cắn nhau