Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 6 : Người nhà đi khi dễ người nhà

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


Triệu Tương Nghi biết rõ, sở dĩ Triệu Hoằng Lâm cắn chặt răng quật cường không nói cho người lớn trong nhà biết sự tình, vì chuyện này cũng liên quan đến nàng, cục đá ném trúng đầu Triệu Hoằng Nhân là do nàng ném, để bảo vệ nàng không bị tổn thương, hắn thà đương đầu chịu đựng không nói.



Tiếp theo…. Nguyên nhân gây ra chuyện này cũng là liên quan đến Lã thị, bất kể là lúc trước hắn luôn tôn kính với người mẹ này nhưng còn bây giờ trong suy nghĩ của hắn Lã thị chính là nỗi sỉ nhục và phẫn hận, hắn không muốn cùng người khác nhắc tới Lã thị.



Cho nên hắn tình nguyện để phụ thân đánh, bị Dương thị mắng vào mặt, cũng không nguyện ý đem chân tướng nói cho người lớn trong nhà biết.



Nhưng Triệu Tương Nghi có thể không làm được như hắn, nàng luôn nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm lúc nào cũng ôn văn tư nhã, chỉ vì bảo vệ nàng mà cam lòng chịu phạt, bị người lớn trong nhà xem như là một hài tử hư hỏng. Nàng quyết định sẽ đứng ra, đem sự tình một năm một mười nói rõ hết cho người lớn trong nhà biết, nếu không,chuyện này mà không rõ ràng thì ngày nào Dương thị cũng sẽ đem chuyện này ra chỉ trích nhà họ, là cơn đau lưng của Triệu Tín Lương.



Nhìn thấy ông nội Triệu lão giavì bộ dáng ủy khuất của nàng mà đau lòng, đúng lúc lại là người đầu tiên an ủi nàng, đương nhiên nàng sẽ lợi dụng điểm nhỏ ấy của một hài tử chưa hiểu chuyện mà khóc hu hu nói: ” Hôm nay con đi cửa hàng nhỏ ở đầu thôn mua kẹo ăn… Hu hu hu, gặp mấy tiểu hài tử chặn đường muốn cướp kẹo của con… Hu hu hu, Hoằng Nhân ca ở đằng sau lưng con…”



“Tiểu muội đừng nói nữa!” Triệu Hoằng Lâm gấp cả lên, sợ rằng Triệu Tương Nghi sẽ đem chính mình khai ra, khi đó sẽ bị phạt nặng, hắn liền dãy giụa nhảy ra khỏi ngực của Phương thị, chân nhỏ nện bước nhanh đến bên người tiểu muội.”Tiểu muội đừng khóc, ca ca ôm muội vào trong nhà”



“Muội không muốn!” Triệu Tương Nghi vốn chính là âm thầm cắn đầu lưỡi của mình, cứng rắn bức ra vài giọt nước mắt, nhưng không thành công, sau lại tiếp tục khóc, nàng chỉ vừa nghĩ đến chuyện Lã thị bỏ trốn theo tình nhân thôi đã không biết gây tổn thương cho phụ thân và đại ca nặng đến mức nào rồi, nghĩ đến bộ dáng đại ca Triệu Hoằng Lâm vì nàng mà cam lòng chịu phạt, lỗ mũi có chút xót, nước mắt của nàng tựa như hệ thống cung cấp nước uống mà chảy không ngừng.



Bên này thấy Triệu Hoằng Lâm muốn ngăn cản nàng không cho nói, nàng đối với Triệu Hoằng Lâm kêu một tiếng, rốt cuộc cũng không nói thành lời, chỉ một mặt khóc, khuôn mặt trắng noãn vì thế mà đỏ bừng lên.



“Ngoan nào, ngoan nào, Tương Nghi đừng khóc”. Phương thị tăng cường bước chân bước đến, đem Triệu Tương Nghi ở trong vòng tay của Triệu Hoằng Lâm kéo ra, ôm chặt thân thể nhỏ bé của nàng lại, một hồi dụ dỗ.




“Con không sao, bà nội con không đau.” Triệu Hoằng Lâm cố chịu đau đớn trên người, ngửa đầu lên, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, rất hiểu chuyện nhìn Phương thị nói một câu.



Phương thị lại càng thêm đau lòng cháu nhỏ, một bên vì hắn mà thoa thuốc lên vết thương, một bên lại nhìn sangTriệu Tương Nghi. Triệu Nguyệt Cầm đang giúp Triệu Tương Nghi thoa thuốc, cổ và cánh tay tổng cộng có sáu vết hồng, may mắn là không có nặng như trên người Triệu Hoằng Lâm.



Triệu Tương Nghi vì đau đớn cùng tinh thần hỗn loạn cũng dần buồn ngủ, trước khi mí mắt đóng lại, nhìn thấy nụ cười ấm áp kiên cường trên mặt của đại ca Triệu Hoằng Lâm, bà nội Phương thị cùng cô cô Triệu Nguyệt Cầm dịu dàng che chở và an ủi.



Nàng đã ở đây ba tháng nhưng hôm nay chính là ngày hỗn loạn nhất.



Mẹ thì chạy trốn theo tình nhân, toàn thôn đều chỉ trỏ nhà nàng, làm cho tất cả mọi người trong nhà không ai ngóc đầu lần nổi. Nàng và đại ca lại đi đánh nhau, Triệu Hoằng Nhân thì bị thương … Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cha mù quáng đánh người, còn người bị đánh lại là đại ca của nàng. Còn có Dương thị la lối om sòm không biết bao nhiêu lần, thêm nữa là sự dịu dàng của đại ca Triệu Hoằng Lâm khiến cho nàng phải cảm động,



Đêm dần khuya, Triệu Tương Nghi mơ màng nghe thấy tiếng thở dài của hai người Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm



Mặc dù không muốn nhìn thấy Lã thị đứng ngay trước mặt nàng, nhưng tự trong đáp lòng Triệu Tương Nghi hi vọng rằng, một ngày hôm nay, toàn bộ sự tình phát sinh ra kia chỉ là một giấc mộng mà thôi.



Bởi vì nàng biết, đối với phụ thân và đại ca, Lã thị có ý nghĩa rất quan trọng với họ. Nàng ta đột ngột rời đi, khiến cho cả gia đình đều thay đổi.