Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 7 : Cô cô dịu dàng
Ngày đăng: 09:49 18/04/20
Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi từ trong một mảnh im lặng tỉnh lại, cả Triệu gia cũng đã khôi phục lại an bình thường ngày, không hề giống như ngày hôm qua đều tranh cãi hỗn loạn.
Cô cô Triệu Nguyệt Cầm ôn nhu săn sóc giúp nàng mặc quần áo vào, lại giúp đỡ nàng đánh răng, rửa mặt, cuối cùng là giúp nàng mang giày, sau đó ôm nàng bước ra khỏi phòng chuẩn bị dùng điểm tâm.
Hôm nay trời đẹp, sương mù cũng tan đi không ít, tất cả mọi người trong Triệu gia cùng nhau ngồi trong sân nhỏ ngoài phòng, Phương thị và Dương thị đều bận rộn chuẩn bị điểm tâm cho cả nhà.
Hoàn cảnh Triệu gia bây giờ rất nghèo, bữa ăn từ trứơc đến giờ đều rất đơn giản, điểm tâm chỉ có ngô cùng bát cháo loãng, kèm với món cháo món là củ cải ướp muối, mỗi ngày đều ăn như vậy, nếu không đề cập đến vấn đề dinh dưỡng, thì chính là ăn cũng rắc rối.
Cuộc sống gia đình của Triệu Tương Nghi khi trước đều cực tốt, từ nhỏ đến lớn việc ăn mặc không cần lo, ngày thường đều ăn cơm gạo tẻ cũng phát ngấy, chưa bao giờ nghĩ đến việc ngay cả cơm gạo tẻ cũng không có mà ăn.
Bất quá tài nấu nướng của Phương thị không tệ, củ cải ướp muối kia sau khi lấy ra khỏi hũ xào lên, nhờ kĩ thuật khéo léoxào củ cải nhưvậy mà khi ăn với cơm có hương vị rất ngon.Ăn cùng với chén cháo hoa, đối với cả gia đình mà nói ăn như thế cũng xem như tạm được.
Bên này, chờ các nam nhân làm xong việc nặng trong nhà, đám người Triệu Nguyệt Cầm cũng cho gà ăn xong, mọi người liền quay lại ngồi trên bàn chờ điểm tâm.
Ngày hôm nay, thoạt nhìn Dương thị đặc biệt cao hứng, đặc biệt tốt, giống như hôm qua không có chuyện gì xảy ra vậy. Triệu Tương Nghi còn đang nghi hoặc thì thấy Phương thị từ trong phòng bếp mang ra một cái chén nhỏ,vừa hô nóng vừa bước nhanh đi tới bỏ xuống trên bàn.
Mùi hương trong chén nhỏ bay ra khắp nơi, khiến cho mọi người ngồi trên bàn đều động tâm, nước miếng cứ vậy mà rơi xuống.
“Ưm hừm, vẫn là mẹ rất thương bọn nhỏ!” Dương thị liếc sang hai huynh muội Triệu Tương Nghi một cái, sau đó nhanh tay nhanh chân đoạt đi chén nhỏ kia, cũng chẳng thèm để ý đến chén vẫn còn nóng. Nàng ta một bên xoa xoa tay bị bỏng, một bên vỗ đầu Triệu Hoằng Nhân nhếch miệng cười nói:” Mau ăn đi, nếu không hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm tham ăn nhìn thấy đó.”
A, hóa ra là mùi thơm nhẹ nhàng của chén canh trứng, vì nghĩ đến vết thương trên đầu Triệu Hoằng Nhân nên mới làm riêng cho hắn.
“Ân!” Triệu Tương Nghi trùng điệp gật đầu, lại nhìn sang thấy Triệu Nguyệt Cầm đang bận rộn. “Tương Nghi muốn giống như cô cô vậy, sau này khi con lớn lên sẽ phụ giúp việc nhà, kiếm tiền để cho mọi người trong nhà đều có một cuộc sống tốt hơn!”
Tay đang làm việc của Triệu Nguyệt Cầm ngừng lại, ngại ngùng nhìn Triệu Tương Nghi cười. Tính tình tiểu cô này là như vậy đấy, khi có người lớn trong nhà thì rất nhút nhát, còn thường xuyên tốn chút tâm tư làm đồ chơi cho Triệu Tương Nghi chơi.
Dưa theo quan sát của Triệu Tương Nghi thì tiểu cô này tuyệt đối không có ngốc, càng đừng nói chi lànhút nhát, chỉ là nhà này có nhiều người, chuyện lặt vặt gì cũng gom lại một chỗ, đem tính cách nàng ấy đè nén lại, khiến cho nàng ấy trước mặt người khác chỉ lộ ra bộ dáng sợ hãi mà thôi.
Kỳ thật, nàng ấy không phải nhát gan, mà là ôn nhu.
Phương thị vừa nghe cháu gái nhỏ hiểu chuyện nói như vậy trong lòng cũng ấm lên, tinh thần sửng sốt, sau đó liền híp mắt cười:” Này nhé, Tiểu quai quai những lời này là con theo ai học được “
Triệu Tương Nghi trong lòng hồi hộp giật mình, vừa lúc quay đầu lại thì thấy Triệu Hoằng Lâm đi tới, nụ cười nhất thời cong lên, thuận tay chỉ:” Ca ca!”
Phương thị vừa cao hứng vừa vỗ vỗ đầu nhỏ của Triệu Tương Nghi: “Bà nội sẽ đem những lời này nhớ kĩ, chờ đến khi Tương Nghi lớn lên, mong Tương Nghi sẽ cho bà nội hưởng thụ cái phúc này.”
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Lâm đi tới trước mặt cả hai người, đưa tay ra trước mặt tiểu muội:” Bà nội, bà đi làm việc đi, tiểu muội đã có con chăm sóc rồi.”
“Hoằng Lâm à, bản thân con cũng phải cẩn thận chút, trên người còn có vết thương đấy.”
“Bà nội, con đã biết.” Triệu Hoằng Lâm hai mắt mỉm cười, thuận tay ôm Triệu Tương Nghi vào trong ngực.
Triệu Tương Nghi lúc này mới nhớ ra, buổi sáng lúc ăn cơm, Triệu Hoằng Lâm có nhéo nhéo tay nàng ý là có chuyện muốn nói, trong lòng nàng cân nhắc, hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì với nàng đây?