Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 8 : Không cho phép nhắc lại

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


Triệu Hoằng Lâm ôm Triệu Tương Nghi vào trong phòng, cẩn thận đặt nàng ngồi lên ghế, nhìn vết thương trên cổ nàng, đau lòng hỏi:” Tiểu muội còn đau nữa không?”



“Không đau, Tương Nghi là bé ngoan, không có khóc.” Triệu Tương Nghi thề rằng, nàng từ trước đến giờ chưa từng nói dối mà tim không đập, mặt không đỏ như vậy cả, hơn nữa da đầu có cảm giác tê dại.



Triệu Hoằng Lâm cười an ủi, vỗ đầu nàng, rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng hỏi: “Tiểu muội, muội có muốn ăn cá không?”.



Triệu Tương Nghi nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, nhất thời trong lòng hiểu được, chắc chắn là sáng nay đại ca nhìn thấy Triệu Hoằng Nhân có canh trứng chim ăn, lại sợ nàng cũng muốn ăn, càng muốn bồi bổ thân thể của nàng, nên mới hỏi nàng như vậy. Sở dĩ lúc sáng nói với mọi người trong nhà như thế, chính là không muốn Dương thị trộn quấy phân heo nghe được, lại đánh cái chủ ý tham lam gì đó.



Gật đầu: “Muốn, cô cô làm món canh cá, uống ngon!” Trù nghệ của Triệu Nguyệt Cầm là do chính tay Phương thị dạy, rất là tỉ mỉ, chỉ trách nhà này rất nghèo, không có nguyên liệu quý hiếm gì để Triệu Nguyệt Cầm luyện tập hết.



“Tốt lắm, muội muội ngoan, ở đây chờ ca ca một chút, một lát nữa ca ca sẽ dẫn muội ra bờ sông câu cá.” Triệu Hoằng Lâm mỉm cười, liền đứng dậy đi ra ngoài.



Không lâu sau, Triệu Hoằng Lâm quay lại, trên tay cầm một chiếc cần câu tự làm và chiếc gùi do Triệu Tín Lương nhân lúc nhàn rỗi làm ra, nhìn Triệu Tương Nghi mà vẫy vẫy đồ trong tay: “Chúng ta đi thôi, hôm nay nhất định phải câu được mấy con cárồi nhờ cô cô làm canh cá cho muội uống.”



Triệu Tương Nghi cười khanh khách cả lên, vỗ vỗ tay nhỏ hoan hô, vui vẻ chọc cười đại ca.



Huynh muội hai người tìm Phương thị để nói chuyện, Phương thị rất lo lắng khuyên một hồi, nói thời tiết lúc này là cuối mùa thu, bờ sông ít người, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ tìm không thấy người để giúp..



Huống hồ là Triệu Hoằng Lâm tuổi còn nhỏ, phải chiếu cố đến tiểu muội mới ba tuổi, lúc này mà không có người lớn đi cùng thì Phương thị khó lòng mà yên tâm cho được.



Triệu Hoằng Lâm chủ ý đã định, hắn không muốn lúc này buông tha, rơi vào đường cùng, hắn đành đưa hai hài tử ở Tề gia bên cạnh ra thuyết phục Phương thị: “Bà nội, kỳ thật không phải chỉ có con và tiểu muội đến bờ sông chơi đâu, còn có a Sâm ca và Uyển Dao muội muội cũng đi nữa, ngài cũng biết a Sâm đã mười tuổi rồi, lại có khả năng bơi lội rất tốt, bây giờ bà nội có thể an tâm để tụi con đi chứ?”



Phương thị suy nghĩ một lát, vẫn có chút không yên lòng, bà biết rõ tính tình của cháu trai mình, không dễ gì mà ngăn được nó cả, thân mình cúi xuống nhỏ giọng dặn dò: ” Vậy con phải đáp ứng với bà nội, trước giờ cơm trưa phải mang Tương Nghi trở về, dù có câu được cá hay không, trở về ăn cơm vẫn là quan trọng hơn.”


“Mặt khác, chuyện này đối với hai đứa nhỏ trong phòng lão đại là đả kích rất lớn, Tương Nghi có thể chưa hiểu gì, nhưng còn đứa trẻ Hoằng Lâm lúc nhỏ đã chú ý đến như vậy, sợ là trong lòng rất đau khổ, các con về sau cũng nên chiếu cố hai huynh muội bọn nó thật tốt, trong nhà có cái gì tốt đều phải cho bọn nó dùng trước, có biết không?” Triệu lão gia tử dò xét một vòng từ trên xuống dưới, cảm thấy mấy đứa con của lão cũng không có ý kiến gì, duy chỉ có lão Tam cúi đầu đằng kia là lòng dạ hẹp hòi, tức giận mà hừ hừ một tiếng.



Hắn không yên lòng sợ rằng đem ý tưởng trong lòng ra nói sẽ làm cho lão gia tử phát hỏa lần nữa. Thứ nhất, sau này trong nhà sẽ không cho phép bất cứ ai nói chuyện của Lã thị và không được phép nói chuyện của Lã thị ra bên ngoài. Thứ hai, lão gia tử lần này là muốn che chở cho hai đứa nhỏ ở đại phòng, không thể cùng bọn nhóc đó so đo được.



Sau khi đem chuyện này an bài thỏa đáng xong, Triệu lão gia tử mới cho mọi người trong nhà giải tán, lại chỉ lưu một mình Triệu Tín Lương ở lại trong phòng, nói là có chuyện muốn nói với hắn.



Triệu Tín Lương lưu lại cùng ông, chờ mọi người người đi ra ngoài hết rồi, Triệu lão gia tử mới thở dài một hơi, đi đến trước mặt Triệu Tín Lương vỗ vai hắn an ủi: “Đều tại ta và mẹ conkhông tốt, năm đó không có cẩn thận hỏi thăm kỹ chi tiết về mẹ Hoằng Lâm, nếu sớm biết nàng ta là người như thế thì ta và mẹ con có bị đánh chết cũng không đồng ý hôn sự này.”



“Cha,tất cả đều là quá khứ hết rồi, con cũng đã nghĩ thông suốt, vì hai đứa nhỏ, phải tiếp tục sống… Con cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa, cũng không làm ra những chuyện khác người, đã khiến cho cha mẹ lo lắng rồi.” Triệu Tín Lương bình tĩnh nói, hiển nhiên là không có đề cập đến Lã thị.



“Kia, thông gia bên kia…” Triệu lão gia tử cau mày lại, tuy rằng ngày đó Lã thị đã chạy trốn cùng người khác, trong lòng ông cũng sớm không thừa nhận đứa con dâu này, có thể chỉ trong một thời gian ngắn, đối với nhà mẹ của Lã thị vẫn chưa sửa lại miệng được.



“Hừ, nữ nhi của bọn họ làm ra sự tình này, chờ khi tin tức đến tai bọn họ, tất nhiên là không thể không đến nhà chúng ngàn bồi vạn bồi rồi, đến lúc đó ngài và mẹ cứ trực tiếp đuổi người là được, con cũng không muốn gặp họ.” Nói đến nhà mẹ đẻ của Lã thị, giọng điệu của Triệu Tín Lương càng thêm lạnh lùng.



Chỉ nghĩ đến cuộc sống sống ngày trước, một nhà cha mẹ vợ đều đối với hắn yêu cầu cùng bắt bẻ, còn hắn một mặt vẫn là bộ dáng phục tùng tuân theo, trong lòng hắn cũng không có tư vị gì.



Mà hắn vạn lần không ngờ, kế tiếp Triệu gia hắn còn có phải trải qua một chuyện lớn nữa, làm cho mọi người trong nhà càng không thể chịu đựng nổi.



===



[1] Tề mộc tượng= thợ mộc nhà họ Tề



[2] Hoa lý hồ tiếu: nói chuyện không thực tế, giống như cái kiểu bịa chuyện để nói ấy