Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 60 : Thổ tường, tâm tường

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Bánh Bao Nâu.



*Thổ tường = tường rào (tường xây xung quanh nhà) làm bằng đất.



Tâm tường = vách ngăn trái tim.



Tối ngày thứ hai, Tề thợ mộc được mọi người đưa trở về, người vẫn còn hơi thở, miễn cưỡng còn có thể chống đỡ ba bốn ngày, Uông thị cùng hai đứa nhỏ mặt không chút thay đổi, một đôi ánh mắt sưng đỏ dọa người, ban đầu Tề gia là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, hôm này nhìn qua thì vô cùng vắng lặng, thê lương, làm lòng người ta đau đớn gấp trăm lần.



Phương thị kiên trì muốn giúp đỡ Tề gia, hoặc chăm sóc Tề thợ mộc, hoặc giúp nhà bọn hắn nấu cơm cho hai đứa nhỏ ăn.



Mới có một ngày, Uông thị đã gầy đi rất nhiều, nếu không cơm nước thì coi chừng Tề thợ mộc mà ngẩn người, thỉnh thoảng có khóc lên một hai tiếng, ấp úng nói vài lời, bộ dáng kia thật làm cho người ta lo lắng.



Lúc Tề gia gặp chuyện không may, người Tam phòng cũng không nhàn rỗi, Dương thị thấy nhà mình không vơ vét được gì tốt, không khỏi giận đến thiếu chút nữa nhảy lên mà lật ngói, đồng thời sâu sắc oán hận nhị lão cùng với người khác.



Bất quá chuyện không thể vãn hồi, cuộc sống vẫn cứ như vậy trôi qua.



Ban đầu Dương thị tưởng tưởng rằng phân nhà xong, người một nhà không cần phải cần cù lao động nữa, nhưng cảnh tượng hôm nay một chút cũng không thể thực hiện được, lúc nàng cùng Triệu lão Tam còn ở chung trong đại gia đình thì cố ý lười biếng, nhưng năm này tháng nọ lười biếng đã trở thành thói quen của hai người, khi thật sự phân nhà, mặc dù trong lòng bọn họ suy nghĩ muốn chăm chỉ làm giàu, cả gia đình sống thật tốt cho người khác nhìn, nhưng thật sự là có lòng mà không đủ sức, mọi người đều lười biếng không muốn làm việc, chẳng qua là đem một ít của cải khi phân nhà đi xử lý một phen thôi.



Ban đầu chia cho bọn hắn chuồng heo thì dùng làm phòng bếp và phòng ăn, cái này bị hai người sửa sang qua loa lại, sử dụng gỗ và đá ghồ ghề trên núi làm phòng bếp, phòng ăn đơn giản, nhưng cho dù có sửa sang lại, nhà bọn họ vẫn có thể ngửi thấy mùi khai của heo con.



Dương thị trong lòng oán hận, một khắc cũng không muốn nhìn thấy Đại phòng và Nhị phòng, cho nên cùng Triệu lão Tam, trừ chuồng heo và Tây phòng thì đều làm thêm một cái ranh giới, về sau dựa theo ranh giới kia Nhị phòng, Tây phòng cùng nhau xây thêm một bức tường cao đến vai người.
Ngoài cửa, thanh âm Tề Uyển Dao tuyệt vọng khóc to gào thét: “Triệu nãi nãi, Tương Nghi mau mở cửa ra, cha ta không còn thở nữa”



Triệu Tương Nghi nghe vậy, đầu oanh một tiếng nổ tung, nhất thời đầu óc trống rỗng.



Mặc dù trong lòng đã sớm biết Tề thợ mộc sống không được bao lâu, nhưng tối nay hắn còn cho mọi người hi vọng, giờ đột nhiên biết được tin tức của hắn, như vậy trong lòng bọn họ làm sao tiếp nhận được đây?



Bọn họ còn như thế, huống chi là Uông thị, Tề Sâm cùng Tề Uyển Dao?



Phương thị dù sao cũng là người từng trải, đối mặt với chuyện sinh tử cũng rõ ràng hơn, trước mắt nghe được tin dữ này trong lòng cũng khó chịu, nhưng không khiếp sợ giống như Triệu Tương Nghi, chỉ khoác thêm áo xuân mở cửa đi ra ngoài, ôm Tề Uyển Dao khóc đến khàn cả giọng: ” Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc, chúng ta trước đi xem một chút, hài tử ngoan, sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”



Triệu Tương Nghi cũng không có tiếp tục nằm ở trên giường nữa, mà là nhanh chóng mò mẫm xuống giường mang giày, không nhìn rõ mà ngã một cái, mặc dù đau đến làm cho nàng nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không ngăn chặn được chấn động trong lòng.



Đại phòng, Nhị phòng trong nháy mắt đều mở đèn, các nam nhân đi qua Tề gia giúp đỡ, Triệu Tương Nghi vốn cũng muốn đi, lại bị Lý thị ôm lấy: “Hảo hài tử, đừng đi qua nhìn, lúc người ta qua đời, tiểu hài tử đi qua sẽ thấy những thứ không tốt.”



Triệu Tương Nghi biết Lý thị muốn tốt cho mình, nhưng vừa nghe thấy Tề gia cách vách truyền tới tiếng gào thét, nàng cũng không cách nào yên lòng được, giãy dụa trong lòng Lý thị nói: “Nhị thẩm thẩm, người để con đi qua nhìn một chút thôi nha.”



Lý thị mặc dù cũng cưng chiều Triệu Tương Nghi, nhưng lúc này lại hết sức kiên trì, dùng lực ôm Triệu Tương Nghi vừa dụ dỗ vừa khuyên: “Tương Nghi, không nên đi, nghe lời Nhị thẩm đi,…….Hoằng Lâm còn không mau tới giúp ta cản muội muội con lại đi.”



Triệu Hoằng Lâm lặng yên không lên tiếng đứng yên một chỗ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú Tề gia cách vách, hồi lâu, khi nước mắt bị bức trở về hốc mắt, hắn xoay người bình tĩnh nhìn Lý thị nói: “Nhị thẩm, thôi, để cho Tương Nghi đi qua nhìn một cái đi, dù sao Tề thúc thúc đối với Tương Nghi cũng không tệ.”