Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 61 : Tang sự
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Y Hạ
Beta 1: J *nằm vật vã*
Tất cả tang phục, quan tài đều được chuẩn bị vào ngày trước đó, chỉ sợ có một ngày vạn nhất không chuẩn bị kịp sẽ ủy khuất cho di thể của Tề mộc tượng. Cho nên, vào ngày hôm sau, trên dưới Tề gia để tang, không khí thập phần bi thương.
Phương thị bất phân bỉ thử [1] chăm sóc cho ba người Tề gia, tang sự, đãi khách, làm việc nhà…, đều là tự thân tự lực. Bởi vậy nên phần lớn chuyện trong nhà liền rơi xuống trên người Lý thị. Bất quá Lý thị cũng không nói ra một lời oán hận.
Dương thị bởi vì tham phần phúng điếu tang sự, liền rãnh rỗi qua giúp một tay. Phương thị bận nhiều việc, phải ứng phó tất cả mọi việc nên cũng lười so đo với nàng ta. Chỉ nhìn chằm chằm không cho nàng ta có cơ hội ra tay.
Bây giờ là ngày xuân, khí trời từ từ ấm lại, vả lại đây là lúcc bệnh dịch dễ lây nhiễm.
Phương thị thấy Uông thị đang ngâm mình ở trong bi thống, không thể suy tính chu toàn mọi sự, liền tự mình làm chủ quyết định mọi chuyên. Di thể Tề mộc tượng để bên ngoài đã lâu, phải đem liệm gấp. Phải trưng cầu ý kiến của Uông thị đem di thể hắn chở về quê quán để an táng. Dù sao ở thời đại này, mọi người rất coi trọng chuyện lá rụng về cội.
Nhưng Uông thị lại mang bộ mặt bi thương lắc đầu nói: “Hắn ở nơi này cũng có chừng mười năm… Hết sức thích nơi này. Quê hương ban đầu bây gờ cũng không còn người. Thôi đi, nên án táng ở trên mảnh đất này thôi.”
Như thế, quan tài của Tềmộc tượng được để trong linh đường ba ngày. Sau đó sẽ được chôn cất ở nghĩa trang phía sau ngọn núi kia, người trong nhà ai mất đi cũng chọn chỗ đó mà an táng.
Đến lúc chôn cất, toàn gia Tề gia ba người khóc đến mấy ngày trời còn thảm thiết hơn so với lúc phong quan. Vì từ nay sẽ không còn gặp lại Tềmộc tượng nên ba người khóc lóc không ai có thể khuyên được.
Điền thị tuổi đã cao, bị người ta nói như vậy xong liền không chịu nổi, cũng là không có mặt mũi nhưng lại sợ bị cả thôn kết tội, chính là cười cười giải thích: “Nhìn các người nói chuyện cứ như nghiêm trọng lắm. Ta bất quá cùng khuê nữ thương lượng cuộc sống của nó ngày sau mà thôi. Các người nhìnxem khuê nữa của ta mặc dù không coi là trẻ nhưng một chút nhan sắc vẫn có, da dẻ cũng không thô ráp khó coi, cũng không thể để cho nó lãng phí tuổi thanh xuân củamình nha?!”
“Chuyện của con, từ nay về sau do con tự mình định, không cần mọi ngườiquan tâm đến!” Uông thị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, sự tiều tụỵ cũng uể oải mấy ngày này hết thảy đều biến thành oán hận cùng thất vọng. Nàng biết người nhà mẹ đẻ của mình hám lợi một chút, cũng không nghĩ họ cư nhiên đánh chủ ý tới mình.
“Đi ra ngoài, cút ra ngoài!” Tề Sâm vừa nói vừa cầm đòn gánh trong nhà, hướng Điền thị và bọn người thân kia đánh một trận. Mấy người cậu ngại vì có bọn người Triệu Tín Lương ở đây, không muốn đêm chuyện nháo lớn. Chính là toàn bộ ra khỏi phòng, đi tới trong sân.
Một người trong đó còn xông tới Uông thị hô lớn: “Đây là cơ hội tốt, bây giờmà tỷ bỏ qua cũng đừng hối hận, về sau có chuyện cũng đừng về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, bọn ta sẽ không bao giờ nhận thức cái người không biết điều như tỷ.”
Lời này khiến tâm Uông thị chân chính rét lạnh, nhắm thẳng vào nhà mẹ giận giữ nói: “Cút! Tất nhiên ta là nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đỗ đi. Sau này cùng các người không có bất cứ liên quan gì. Các người tự mình đi hưởng phúc của các người đi, ta cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Điền thị thấy thế, cũng hung hăng xông lên cho Uông thị một cái tát, lại ngại xúi quẩy, sau đó mang theo nhi tử rời đi.
Thấy bọn họ đi thật xa, Uông thị mới tức tối lớn tiếng, một hồi sau chậm rãi ngồi trên mặt đất, dựa cửa: “Cha hài tử, ông cứ như vậy mà đi, đã vậy còn lưu lại cho tôi bao nhiêu đau đớn….”
=== ====== ====
[1] Bất phân bỉ thử: không phân biệt này nọ với bên kia