Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 62 : Ly biệt

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Mấy ngày sau tang sự, Uông thị đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dẫn hai đứa con rời khỏi Triệu gia thôn. Trước khi đi, mời Triệu lão gia tử và Phương thị đến nhà nói chuyện.



Phương thị vừa vào nhà lại muốn khuyên Uông thị một hồi, khi Uông thị nói rõ quyết tâm mình, Phương thị không khỏi tiếc hận nói: “Vài chục năm hàng xóm, ngươi đột nhiên nói phải đi, ta thật là có chút luyến tiếc.”



“Đúng nha, thì không thể ở lại sao? Ngươi không phải nói đa số họ hàng nhà chồng bên kia đều hờ hững sao, nhà mẹ đẻ ngươi lại như vậy… Bây giờ cô nhi quả phụ các ngươi có thể đi chỗ nào? Không bằng lưu lại tiếp tục làm việc để sống, người một nhà bọn ta sẽ giúp đỡ các ngươi nha.” Triệu lão gia tử sau khi ngồi xuống liền tiếp lời Phương thị.



Uông thị nghe xong rất là cảm kích, nói cám ơn: “Đại thúc, thím, cháu biết hai người đều là người tốt, hơn nữa mấy ngày qua, hai người cũng giúp đỡ chúng cháu không ít, cháu sao có thể tiếp tục làm phiền mọi người giúp nữa chứ? Tình trạng của nhà hai người cháu nhiều ít cũng biết một chút, mỗi nhà đều khó khăn …”



“Ngươi nói lời này là xem bọn ta là người xa lạ, nếu như ngươi vì nguyên nhân này mà phải đi thì ngươi không nên làm như vậy, ở lại đây đi, a?” Phương thị đứng dậy nắm tay Uông thị khuyên nhủ, đem Uyển Dao đang đứng một bên ôm chặt lại, “Ngươi nhìn xem, Uyển Dao còn nhỏ như vậy, hay chơi cùng với mấy đứa nhỏ nhà bọn ta, tình cảm của bọn nó lại rất sâu, ngươi muốn đem con bé đến một nơi khác, chỉ sợ bọn nhỏ đều không thích ứng được, ngươi cũng nên vì hài tử suy nghĩ nha.”



Uông thị nghe xong, nước mắt ngay lập tức chảy ra: “Thím a, không phải là ta muốn rời đi, mà là không thể không ly khai nha, là ta vô dụng… Không lo được cho hai đứa con “



Tề Uyển Dao thấy mẹ mình cực kỳ bi thương, trong lòng cũng rất là khó chịu, liền lấy khăn ra lau nước mắt cho mẹ.



Tề mộc tượng là trụ cột duy nhất trong nhà lại ra đi, ngay tức khắc đã làm biến đổi cả một gia đình, một gia đình hạnh phúc ngày trước, hôm nay đã thiên sang bách khổng[1], tan thành vụn nhỏ, cũng không biết có qua nổi bất kỳ sóng gió nào nữa không.



[1] Thiên sang bách khổng:Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật
Phương thị không muốn Uông thị tặng không nhà ở cho mình, trong lúc đưa tiễn bà lấy ra hai xâu tiền đưa cho Uông thị, Uông thị không chịu nhận nhưng bị bà cứng rắn ép lấy.



Xe bò đi không thấy bóng dáng, Triệu tương Nghi ngây ngồ nhìn dấu xe to trên đất một hồi lâu, chờ Triệu Hoằng Lâm bước đến nắm tay nhỏ thì Triệu Tương Nghi mới ngẩng đầu lẳng lặng hỏi một câu: “Ca ca, vì sao không mở miệng bảo Uyển dao tỷ tỷ ở lại?”



Triệu Hoằng Lâm thân hình thoắt một cái, môi mím chặt cũng mở ra, miễn cưỡng cười ngồi xổm xuống ôm lấy người Triệu Tương Nghi: “Về nhà thôi, Uyển Dao tỷ tỷ đã tặng cho muội túi hương mà muội cũng phải giữ cho thật tốt, không được ném.”



Triệu Tương Nghi rũ mắt xuống, tựa đầu trên vai đại ca, nhìn vết xe đầy trên đất, trong tay nắm chặt túi hương thêu chim hỉ thước mà Tề Uyển Dao tặng: “Tương Nghi sẽ không ném, ca ca cũng phải vậy đấy.”



Triệu Hoằng Lâm không nói, chỉ lẳng lặng ôm tiểu muội trở về.



Sau khi ba người Tề gia rời đi, căn nhà bên cạnh mặc dù vẫn còn nhưng rất vắng vẻ, người một nhà sau khi trở về nhìn căn nhà bên cạnh không nén nổi đau thương.



Trước đó vài ngày còn rất tốt, trong nháy mắt Tề mộc tượng chết, ba người Tề gia dọn sạch hành lí rời Triệu gia thôn, thế sự đúng là vô thường.



Sắp đi ngủ, Triệu tương Nghi đem túi hương đặt lên gối đầu, ngửi được mùi hoa nhàn nhạt, một đêm này, như nàng mong muốn, trong mộng nhìn thấy cảnh tượng ngày trước.



Đó là lúc nàng và đại ca còn có Tề Sâm, Tề Uyển Dao chạy đến bờ sông chơi đùa, bụi đất thường làm áo và tóc Tề Uyển Dao bị bẩn nhưng nàng ấy vẫn cười ha ha, tính tình an tĩnh cùng xấu hổ.