Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 74 : Người từ Vạn Phúc Lâu đến

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Mọi người trong nhà xem việc đưa Triệu Hoằng Lâm đến học đường giống như đang làm một chuyện đại sự vậy, mỗi người đều hỉ thượng mi sao, người nào cũng có tâm tình tốt.



Lúc này, hai người Phương thị và Triệu Tương Nghi đang tăng cường chế biến Thập Tam Hương, dược liệu mua về lần này nhiều hơn so với lần trước, chính là sợ Vạn Phúc Lâu cần nhiều hơn mà bọn họ cũng không có, dù vậy Phương thị vẫn rất lo lắng việc buôn bán này sẽ tổn hại, vạn nhất sinh ý ở Vạn Phúc Lâu không có tốt lên, hoặc tiến triển tốt được một chút, hẳn sẽ không tiếp tục mua hương liệu của nhà mình đi?



Thời gian này Phương thị rất hay lo lắng về vấn đề này, nhưng Triệu Tương Nghi lại suy nghĩ đến một vấn đề khác —— nếu như việc làm ăn với Vạn Phúc Lâu được thuận lợi, đồng nghĩa với việc trong nhà thu hồi lại được tiền vốn, một khi có tiền vốn thì có thể làm việc tốt hơn, mắt thấy rau dại ngoài ruộng đã lớn nhanh, gia súc trong nhà ăn cũng không hết, không phải lại tốn thêm nhiều tiền mua thêm gia súc để nuôi nữa sao?



Mặc dù nói nuôi một con gà con, dựa theo tốc độ đẻ trứng của một con gà, nếu như nhà nàng nuôi được một trăm con gà thì mỗi ngày thu thập được một trăm cái trứng. Hiện tại giá bán trứng gà là hai văn tiền một trứng, trừ ra số trứng nhà nàng ăn thì một ngày có thể thu được bốn mươi văn tiền từ việc bán trứng, như vậy một tháng có thể kiếm được một xâu tiền.



Triệu Tương Nghi bị những tính toán của mình làm cho kinh sợ, không cần mua trứng gà ở bên ngoài chỉ cần nuôi gà để nó ấp ra trứng, cũng có thể kiếm được một xâu tiền trong một tháng, mà một năm thì được mười xâu, nếu làm theo cách này thì nhà nàng không phải sẽ từ từ giàu lên?



Đến lúc đó, nhà nàng còn thể làm trứng giống, giá trứng giống bây giờ là hai văn tiền một quả, không phải cũng kiếm thêm một khoản tiền lớn cho nhà?



Quả nhiên tiền vốn chính là vương đạo a.



Bởi vì nguyên nhân này, mỗi ngày Triệu Tương Nghi đều chăm sóc một mẫu ruộng rau dại lớn, còn cẩn thận xem xét việc sinh trưởng của các loại thực vật dùng làm nguyên liệu trên đất hoang.




Cả nhà tuy rằng vui vẻ, nhưng thấy những món quà tặng này liền kiên quyết không nhận.



Liêu chưởng quỹ vội khuyên giải: “Các vị đừng có từ chối, đây là chút lòng thành, chính là nhờ hương liệu của các vị mà Vạn Phúc Lâu đã lấy lại được sinh ý, dạo gần đây lão bản rất bận nên không tìm các vị được, bằng không đã tự mình đến đây rồi.”



“Chưởng quỹ lần này đến đây là để mau hương liệu?” Triệu Hoằng Lâm cười hỏi một câu, đây cũng là câu hỏi mà mọi người muốn hỏi.



Liêu chưởng quỹ gật đầu, lại giải thích tiếp: “Sau khi Vạn Phúc Lâu mua hương liệu, buổi tối hôm đó, lão bản không có kiên nhẫn bảo đại trù[ bếp trưởng] nghiên cứu ra món mới, mỗi món đều bỏ thêm Thập Tam Hương vào, nhìn thấy mà thèm ăn. Ngày hôm sau, cho người thả tin tức và bảng tử ra ngoài, nói là Vạn Phúc Lâu đã đổi món ăn mới, đảm bảo chưa có một ai nếm qua vị đạo này, đồng thời mọi khách nhân đều được miễn phí vào ngày đầu, phàm ăn một món mới thì tiền rượu đều miễn, cuối cùng sau khi tính tiền đều giảm một nửa.” Liêu chưởng quỹ say sưa nói, Triệu tương Nghi nghe xong âm thầm tán thưởng vị Mạc lão bản này là một người biết buôn bán.”Nói đến, khách nhân vừa nghe xong, quả thật hưng phấn vô cùng, toàn bộ từ Bách Vị Lâu đều chạy đến Vạn Phúc Lâu, mọi người nghe ăn được một món mới sẽ giảm tiền rượu, nên đại đa số đều kêu món mới, từng người ăn xong đều khen ngon, còn muốn ăn tiếp, nhưng lão bản thông minh lấy lý do nguyên liệu rất ít phải làm rất lâu, nên mỗi ngày chỉ có thể gọi một món mới một lần, nếu còn muốn ăn, ngày mai hãy trở lại. Cứ như vậy, sinh ý của Vạn Phúc Lâu so với trước còn tốt hơn.”



“Vậy thì xin chúc mừng, chúc mừng.” Triệu Tín Lương nghe xong cũng có chút vui vẻ, liền chúc mừng Liêu chưởng quỹ, cũng không quên vào chủ đề chính, “Vậy không biết Liêu chưởng quỹ lần này đến đây, là muốn lấy bao nhiêu cân hương liệu?”



“Cái bình hương liệu lần trước chưa đến chín ngày đã dùng hết rồi, bây giờ khách nhân kéo đến cả ngày lẫn đêm, lão bản chúng tôi nói rèn sắt khi còn nóng, phải nghiên cứu nhiều món ăn mới hơn, cho nên cần rất nhiều hương liệu, lần này đến đây lão bản đã dặn dò, nói các vị có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, dù sao hương liệu này cũng không có hư.” Hỏa kế kia rất thông minh nhanh miệng nói, Triệu gia nghe xong khó tránh khỏi mở cờ trong bụng.



“Vừa lúc, chúng tôi có làm một bình hương liệu mới, dựa theo lời nói của hai người, ở đây có chừng mười cân cũng đủ cho các vị dùng đến hai mươi ngày, nếu không đủ, lần sau chúng tôi sẽ đưa thêm, đỡ cho cả hai phải đến đây một chuyến.” Phương thị khách khí hồi đáp, bảo Triệu Tín Lương và Triệu lão gia tử khiêng cái bình hương liệu để trên bàn.



Liêu chưởng quỹ thấy thế, cũng là gật gật đầu nói: “Ta nghĩ cũng là vấn đề này, nếu như tiếp tục làm như vậy, vị đạo mà hương liệu các vị làm ra chính là đặc sắc của Vạn Phúc Lâu, việc lui tới của chúng ta sau này ắt không thể thiếu. Ừ…Không bằng như vậy đi, ngày hai lăm mỗi tháng giao hàng một lần, vừa lúc ngày hai mươi lăm mỗi tháng là ngày họp chợ, việc lên trấn trên sẽ thuận tiện hơn, các vị cũng có thể mua thêm đồ dùng hay chút gì đó, các vị thấy sao?”