Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 75 : Nuôi thêm gà con
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
EDIT: THIÊN ÂM
“Được rồi, ngày hai mươi lăm hằng tháng cháu và cha sẽ chở hương liệu lên trấn. ” Triệu Tương Nghi vỗ tay cao hứng nói, trong bụng thầm hoan hô, cuối cùng việc mua bán này đã ổn thỏa xong, đây chính là nguồn tiêu thụ đầu tiên nha.
Tiếp đó, Liêu chưởng quỹ bảo hỏa kế khiêng cái bình hương liệu, nhìn cái bình hương liệu bằng đất đoán trọng lượng, không ít không nhiều vừa đúng mười cân, y như lời nói của Phương thị, vì thế Liêu chưởng quỹ càng tín nhiệm gia đình Triệu tín Lương hơn.
Cuối cùng, trả một lượng bạc một cân hương liệu, Liêu chưởng quỹ lấy ra mười hai thỏi bạc đưa cho Triệu gia, Triệu Tín Lương hai mắt trừng lớn nhận lấy, thật không thể tin nổi sức nặng trên tay.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thỏi bạc chân chính, nặng trịch nằm trong tay, lại nóng hổi như lửa.
Liêu chưởng quỹ cười nói: “Lần trước cho là tiền đồng, ta nghĩ các vị chi tiêu không nhiều cũng chưa có dùng hết số tiền kia, cho nên mới đưa bạc cho các vị. Nơi này có mười hai thỏi bạc, nếu đổi thành tiền đồng thì rất nhiều, ta không tiện mang theo được, nên làm như vậy để cho các vị tiện tích trữ, hai người bọn ta cũng tiện nghi hơn.”
“A, đúng rồi.” Trước khi đi, Liêu chưởng quỹ không quên chỉ vào cái hộp đựng thức ăn cười nói, “Đây là món ăn do tửu lâu ta mới nghiên cứu ra, một chút lòng thành xin các vị đừng có chê mà vui lòng nhận cho.”
“Liêu chưởng quỹ khách khí” Phương thị nhiệt tình mời cả hai ở lại dùng cơm, nhưng Liêu chưởng quỹ lại lấy lý do tửu lâu bên kia đang rất bận không thể ở lại lâu được mà cự tuyệt, thấy thế, mọi người trong triệu gia cũng không tiện lưu hắn lại, nên cùng nhau tiễn hai người đi đến đầu thôn.
Thu được mười hai thỏi bạc, mọi người mừng đến nổi không kềm chế được, chỉ ngắn ngủi chưa đến một tháng, bọn họ đã kiếm được khoản tiền nhiều hơn một năm.
Cà nhà đều nhìn mấy thỏi bạc mà cười, nhất là hai người Triệu Tương Nghi và Phương thị cười đến híp cả con mắt.
Lát sau, Triệu Tín Lương liền đem bạc đi cất kỹ, dặn mọi người không nên đem chuyện này nói lung tung, dù sao “người sợ nổi danh, heo sợ khỏe”, không thể để lộ ra bên ngoài để tránh phiền toái không cần thiết.
“Tiền bạc không thành vấn đề, có câu nói ‘Một nhà giàu thì không phải giàu’, hai nhà chúng ta từ trước đến nay đều rất thân, nhà đại ca có tốt lên thì cũng không có quên được một nhà nhị phòng hai đứa đâu.” Giọng nói Triệu tín Lương vì say mà ngày càng lớn, Phương thị vội khuyên, sợ người tam phòng nghe thấy sẽ đi rêu rao xằng bậy, khi đó sẽ rước không ít phiền phức.
Trả tiền công cho nhị phòng, Triệu Tương Nghi liền nghĩ ra một ý, dù sao nhị phòng xưa nay luôn đối xử tốt với nà bọn họ, bình thường cũng giúp đỡ không ít, có thể giúp đỡ nhị phòng cùng phát đạt, tất nhiên là hay nhất. Làm như vậy, cũng tránh cho hai nha sau này lâm vào tình trạng xa cách và bất hòa.
Vì vậy, chuyện nuôi thêm gà con đã thành công.
Không đến mấy ngày, Lý thị đem một sọt trứng giống từ nhà mẹ đẻ về, Phương thị nhìn qua, thấy sọt trứng này đều là trứng giống loại tốt, liền khen khả năng làm việc của vợ lão nhị rất tốt, hơn nữa ba cũng để tâm.
Nhưng mà nhị phòng vẫn không chịu nhận lấy tiền mua trứng giống mà đại phòng đưa cho, hai bên đưa đẩy một hồi, cuối cùng nhị phòng cũng chịu nhận lấy phân nửa số tiền mà đại phòng đưa cho, xem như là tạ lễ.
Gà con mới rất nhanh đã ấp ra, cộng thêm gà con trong nhà nữa, tổng cộng có hơn một trăm gà con. Triệu Tương Nghi suốt ngày đem rau dại và vỏ trấu trộn đều cho gà con ăn, nhìn thấy mà cực kỳ cao hứng.
Nhị phòng nuôi chừng năm mươi gà con, nhìn cuộc sống của mọi người từng ngày thay đổi trở nên tốt hơn, tâm tư của từng người cũng thanh thản không ít.
Ngay khi mọi người còn chìm trong cảm giác vui mừng, vì cuộc sống hằng ngày trở nên thuận lợi hơn thì có người từ bên kia nhà chồng Triệu Nguyệt Cầm đến….
Ngô thị vui vẻ xách một cái rổ lớn đến đại phòng bên này, thấy Phương thị lập tức hô gọi thân gia, sau đó lại cằn nhằn lải nhải một hồi, lúc thì khen Phương thị dạy con gái tốt, lúc thì nói nhà Phương thị ngày hôm nay đã phát đạt lên, cuộc sống cũng không tệ, còn luôn miệng nói hai nhà phải thường xuyên lui tới, dù sao cũng cùng ở trong một thôn, hơn nữa còn là người một nhà, cũng đừng làm như người xa lạ.
Dù cho Ngô thị nói huyên thuyên không ngừng, thì Phương thị lạnh nhạt, khuôn mặt không có một bất kỳ cảm xúc nào, chỉ vì bà ta ngay ngày tân hôn đã tìm cách gây khó dễ cho Triệu Nguyệt Cầm, đã khiến cho Phương thị không muốn cười nói với người trước mắt này.