Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 80 : Không có cửa đâu

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Đột nhiên bị Phương thị hỏi như vậy khiến cho Dương thị hết sức sửng sốt, vội cười hì hì nói: “Nói như vậy, mẹ đã đồng ý?”



Thấy Phương thị không nói chuyện, Dương thị mới nói tiếp: “Thực ra, hai chuyện này cũng không có khác nhau là mấy... Nếu như đại ca nguyện ý giúp Hoằng Nhân đến học đường, tất nhiên đây là chuyện rất rốt... Còn nếu như mọi người vẫn còn lo lắng đến tiền vốn, cũng không muốn lấy ra, chẳng bằng cho con và cha đứa nhỏ hùn vốn vào đi? Dù sao nhiều người thì lực lượng càng tăng, hơn nữa vợ chồng con vẫn còn chút tiền vốn, có thể lấy ra đưa cho đại ca làm vốn để buôn bán, đến lúc kiếm được tiền rồi, mọi người liền chia cho vợ chồng tụi con một phần, tụi con đương nhiên sẽ có tiền cho Hoằng Nhân đi học.”



Nói như vậy, cũng đã chứng minh Dương thị có hai mục đích, một là cho tiểu tử Hoằng Nhân kia đến học đường, đương nhiên, nàng ta mong tiền là do đại phòng bỏ ra. Hai, để hai vợ chồng họ hùn vốn với mọi người đi buôn bán, chờ khi cả nhà kiếm được tiền rồi, đương nhiên có phúc cùng hưởng.



“Chồn đến chúc tết gà, bà nghĩ muốn dựa vào nhà bọn ta để kiếm sống sao? Không có cửa đâu” Triệu Tương Nghi đột nhiên phun ra một câu, lời như vậy mà Dương thị cũng có thể nói ra, nàng ta dựa vào gì mà muốn đại phòng phải đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của mình chứ, rốt cuộc có biết thẹn là gì không?



Phương thị dùng tay bắt lấy hai vai của Triệu tương Nghi, sau đó nhìn sang Dương thị:



“Ngươi muốn không làm mà hưởng sao, vừa được trả công, vừa có cơ hội kiếm tiền, cũng không cần phải làm việc. Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng bọn ta sẽ đáp ứng?”



Vừa vặn Lý thị mới dỗ tiểu Hoằng Nhân ngủ xong, cũng chạy đến bên này, mới vào cửa đã đến bên người Phương thị ôm lấy Triệu Tương Nghi.



“Nhị thẩm hảo” Triệu Tương Nghi ngọt ngào kêu một tiếng.



Lý thị mỉm cười, hôn Triệu Tương Nghi một cái, “Ngoan. “



Dương thị cúi đầu phun một ngụm nước bọt, trừng mắt nhìn Lý thị nói thầm: “Phi, đúng là hồ ly tinh đầu thai mà, hèn gì mọi người trong nhà đều bị ả mê hoặc, chả trách cái con nha đầu kia mỗi lần nhìn thấy mình là làm như muốn ăn thịt người, chính là do thân thiết với ả ta.”



“Được rồi, ngươi đi đi.” Phương thị bắt đầu đuổi người, “Cho dù mỗi ngày ngươi có đến đây nháo thì bọn ta cũng sẽ không đồng ý đâu, từ lúc ở riêng ta cũng đã nói sau này chuyện của tam phòng các ngươi, ta cũng sẽ không quan tâm đến, các ngươi tự lo liệu đi, ta cũng chẳng mong các ngươi sẽ đến đây hiếu kính với ta, các ngươi sống không được thì đó cũng là chuyện của các ngươi, tự mình cầu phúc đi.”
Phương thị trong lúc vô tình nhìn thấy động tác này của hắn, khó được lúc như vậy liền trêu ghẹo: “Ái chà, Hoằng Lâm đang xấu hổ ư?”



Triệu lão gia tử muốn điều chỉnh lại không khí, cũng rất là phối hợp: “Ta thấy Hoằng Lâm đã chín tuổi, đợi mấy năm nữa cũng đã đến tuổi cưới vợ? Nhớ năm đó, ta bị bà nội con hút hồn….”



“Khụ, khụ, khụ, đừng có nói, tôi thấy ông uống rất nhiều rồi. ” Hai gò má Phương thị nổi đỏ lên, cực kỳ mất tự nhiên đụng vai Triệu lão gia tử.



“Oa? Ông nội bị bà nội hút hồn là lúc bao nhiêu tuổi?” Triệu Hoằng Lâm lập tức hỏi, tránh sang chuyện khác, Triệu Tương Nghi nhìn thoáng qua ca ca, sau đó cười trộm, đại ca đúng là giỏi biện bạch.



Triệu lão gia tử cười đến mặt nở hoa, nhìn thẳng Phương thị: “Khi đó ông nội con chỉ mới có mười ba, bà nội con khi đó đi theo cha mẹ đến nhà thúc thúc ăn cưới, không nghĩ đến thúc thúc cưới vợ lại giúp ta kiếm được một người vợ.”



“Không nghiêm chỉnh.” Phương thị đẩy mạnh Triệu lão gia tử, không được tự nhiên ưứng dậy, nói muốn đến trù phòng xem nồi canh đang nấu.



Cả nhà liền cười, cho là Phương thị đang thẹn thùng.



Triệu lão gia tử chưa thỏa mãn nói Phương thị một câu: “Đều lớn tuổi như vậy còn x61u hổ cái gì.” sau đó lại tiếp tục kể tiếp, “Khi đó bà nội con mặc một cái xuân sam mà xanh nhạt, đẹp cực kỳ, ta vừa nhìn thấy bà ấy đã bị hớp hồn, đi đường cũng không nhúc nhích, sau đó lại hét thẳng nói rằng nếu không phải bà ấy thì ta sẽ không cưới ai hết, mẹ ta bảo sẽ đi cùng bà nội của ta đến nhà cầu hôn cho..”



Mấy lão nhân gia thường hay lộ vẻ thần bí khi nói về chuyện gì đó, Triệu Tương Nghi ở một bên chống cằm lắng nghe, Triệu Hoằng Lâm không ngừng gắp rau cho Triệu Tương Nghi, dặn nàng phải ăn nhiều vào. Triệu Tín Lương lại rót đầy rượu vào chén của Triệu lão gai tử, ngoài miệng lại nói tốt hơn là nghe bằng tâm...



Phương thị thì trốn ở trong trù phòng nghe lén, cười thật lâu, khóe mắt cũng có nước mắt.



Hình ảnh ấm áp cảm động như vậy, cước bộ tựa hồ dần chậm lại, chậm rãi, ôn nhu, như đọng lại trong lòng mỗi người.