Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 81 : Dương thị đập tường
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Thiên Âm
Đêm hôm đó, Triệu Tương Nghi ngủ rất là ngon, trong lúc ngủ cũng không có bị tiếng la hét của đám người Dương thị đánh thức.
Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi dậy hơi muộn, chờ đến khi nàng mở mắt ra thì mặt trời đã chiếu đến mông rồi, nhóm người Triệu Hoằng Lâm đã sớm ăn xong điểm tâm rồi đều rời nhà đi ra ngoài hết, chỉ còn một mình nàng lười biến nằm trên giường ngủ
Lúc Phương thị bước vào phòng thì nhìn thấy nàng đã tỉnh, liền trêu ghẹo một câu: ” Bây giờ Tương Nghi đám muốn thành heo con rồi, mặt trời chiếu đến mông mà còn chưa rời giường.”
“Bà nội gọi con?” Triệu Tương Nghi vươn tay nhỏ bé xoa xoa con mắt, đánh ngáp nhỏ, mới tỉnh hẳn, tinh thần phấn chấn, tâm tình cũng tốt.
“Ta thấy con ngủ rất ngon nên không có đánh thức con dậy.” Phương thị ngồi ở bên giường, giúp nàng mặc quần áo xong, sau đó lại ra ngoài bưng một chậu nước ấm vào cho nàng rửa mặt, lúc đem khăn ướt vắt thật khô thấy Phương thị còn nói, “Ta xem a, sau này con phải ngủ thẳng đến giờ này mới dậy được, đừng có như thường ngày đi tìm mấy cái tứ linh tinh, cứ đi theo giúp đỡ mọi người trong nhà chút việc là được, hiểu chưa.” Lúc Phương thị nói những lời này, như là đang nói với một hài tử đã trưởng thành từ lâu, nói xong mới dùng khăn ấm lau mặt cho Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi ở sau cái khăn mặt mỉm cười, sau khi rửa mặt xong liền nhìn ánh sáng xinh đẹp ngoài cửa, tâm nói tiết trời hôm nay thật ấm áp, thật dễ chịu.
Sau khi xuống giường, Phương thị bưng nồi ăn sáng còn nóng đến cho nàng, Triệu Tương Nghi ngồi ở trên bàn ngoan ngoãn ăn xong, rồi nhảy xuống ghế bắt đầu làm việc cho một ngày mới.
Trên thực tế, mặc dù ở đây không có các thiết bị hiện đại như máy vi tính hoặc vài thứ tiêu khiển, lúc Triệu Tương Nghi đến đây còn cho rằng mình sẽ bị đè nén đến chết nhưng lúc này nàng lại ngây ngô phát hiện ra, mỗi ngày đều bận rộn đến lúc nằm trên giường thì mệt rã rời ngủ quên, cuộc sống như thế tuyệt không có nhàm chán, ngược lại mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui cùng phòng phú.
Đang lúc cầu xin Phương thị cho mình đi băm rau dại để cho gia súc ăn, nhưng Phương thị búng nhẹ trán nàng: “Sáng sớm ta đã cho bọn nó ăn rồi, chờ con đến cho ăn chắc bọn nó đói bụng chết mất.” Phương thị thấy Triệu Tương Nghi cười đến hài lòng, tâm tình cũng thoải mái không ít, ngồi xổm xuống cầm tay nhỏ bé của nàng nói thêm, “Bây giờ trong nhà không có gì chuyện gì cho con làm, con tự đi chơi một mình trước đi, có thể đến trong viện nhìn rau dại do con trồng.”
“Vâng” Triệu Tương Nghi ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Ăn cơm trưa xong, Triệu Tương Nghi đi tới cạnh cửa nhìn xung quanh một hồi, từng vây đúng thật đã bị phá, mọi thứ đều quay trở lại ban đầu khi mọi người ở cùng nhau.
Còn mấy khối đất còn sót lại thì bị Triệu lão tam làm ướt một lần rồi đem đi bán, nhìn bộ dạng của bọn họ thật giống như muốn đem trù phòng quậy lại một lần nữa.
Kỳ thực, đúng như Lý thị nói khi nãy, hai người bọn họ có tay chân vì sao lại không chịu nỗ lực kiếm sống, mỗi ngày đều chỉ biết lười biếng, rồi tìm cách chiếm tiện nghi người khác. Nếu như bọn họ có thể suy nghĩ bình thường một chút, thì không cần phải rơi vào tình cảnh hôm nay.
Tại trù phòng, Phương thị đang đun nước ngâm nguyên liệu, đây là quá trình đầu tiên khi chế biến Thập Tam Hương, Phương thị thập phần quen thuộc, mùi hương nước chát [nước mang theo cặn bã] thoảng bay lên, mặc Triệu tương Nghi no bụng nhưng sau khi ngửi được mùi hương này vẫn không nhịn được, bèn nuốt nước bọt.
Lúc này Dương thị lắc mông đi vào trù phòng, vừa vào đã cười nói: “Mẹ đang làm gì vậy, thơm quá à, là món ngon ư? Con giúp mẹ mang ra.”
“Không cần, ngươi đi ra ngoài” Phương thị đặt nồi xuống bàn, lập tức đuổi Dương thị ra khỏi trù phòng, Triệu Tương Nghi rất sợ Dương thị lại làm chuyện xấu gì, cũng chạy tới đuổi người ra ngoài.
“Tam thẩm thẩm, con vừa thấy tam thúc cầm tiền đến đầu thôn, chắc là muốn đánh bạc nữa”
Dương thị vừa nghe Triệu Tương Nghi nói như vậy, vội xoay người đi ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Cái đồ ngu ngốc không có tiền đồ, tiền trong nhà đều bị ông xài hết.”
Triệu Tương Nghi nghe xong, cúi đầu thầm cười, ai nói chứ, nhà các ngươi cũng sẽ chẳng bao giờ có ngày tốt đâu nói không chừng có ngày sẽ trắng tay cho xem.
Không bao lâu, Triệu lão gia tử hưng phấn chạy về nhà, vừa vào đến nhà đã đi tìm Phương thị và triệu Tương Nghi, rồi chạy đến trù phòng, thấy Phương thị ở đó kích động nói: “Mẹ bọn nó, chuyện tốt, chuyện tốt à.”