Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 82 : Triệu Nguyệt Cầm có thai

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Âm

Phương thị có chút bất ngờ chưa chuẩn bị tinh thần, nhưng thấy bộ dáng kích động của Triệu lão gia tử, trong lòng cũng hưng phấn lên, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy, có chuyện gì tốt?”

Lúc nãy Triệu lão gia tử cắm đầu chạy nhanh về nhà, nên giờ đang thở phì phò, Triệu Tương Nghi vội vàng rót trà đưa cho ông: “Ông nội, uống nước trước đi.”

“Tương Nghi ngoan.”Triệu lão gia tử vui vẻ tiếp nhận, một hơi sạch chén trà rồi mới lau miệng, điều chỉnh lại hơi thở mới nhìn Phương thị mỉm cười, “Bà sau khi nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ “

“Ông mau nói đi, tò mò chết được.” Phương thị đoạt lấy chén sành trong tay Triệu lão gia tử, thấy ông cũng đã điều chỉnh lại hơi thở, mới dám thúc giục.

“Nguyệt Cầm nhà ta đã có thai hơn một tháng rồi.” lão Triệu đầu nói xong, cười đến mắt đều híp.

Phương thị sợ run một hồi lâu, cho đến khi Triệu lão gia tử gọi vài lần bà mới hoàn hồn lại, vành mắt liền đỏ kích động nói: “Mang thai... Ông trời phù hộ, nhanh như vậy đã mang thai rồi, thật tốt quá.”

Vừa kích động lẩm nhẩm một mình, vừa cao hứng bế Triệu Tương Nghi lên: “Tương Nghi thật tốt quá, tiểu cô cô con sẽ sinh cho con một tiểu biểu đệ.”

Triệu Tương Nghi lẳng lặng ghé vào trên vai Phương thị, nàng có thể cảm nhận được sự vui mừng từ trong tâm của Phương thị truyền ra, nàng biết Phương thị không phải là người trọng nam khinh nữ, phàm là cháu mình đều thương yêu như nhau. Nhưng mà bây giờ, nàng cũng giống Phương thị mong tiểu cô cô thể sinh ra một đứa con trai cho trương gia, dù sao với hoàn cảnh Trương gia như vậy, nếu có thể sinh ra trưởng tôn, tin tưởng rằng cuộc sống sau này của tiểu cô cô sẽ tốt hơn.

Mọi người trong nhà vừa biết được tin tức này không bao lâu, Người từ Trương gia bên kia cũng đến, đi cùng Ngô thị là một đứa con gái đến truyền tin tức, theo lý thuyết làm như vậy xác thực là có chút khoa trương long trọng, bất quá Triệu Tương Nghi rất nhanh liền đoán được, Ngô thị làm như vậy, hơn phân nửa là muốn kết giao cùng với người ở đại phòng họ.

Phương thị không có tính toán nhiều với Ngô thị, dù sao Triệu Nguyệt Cầm đang mang thai cũng phải nhờ đến Ngô thị chăm sóc, cho nên trước khi Ngô thị đến, Phương thị đã chuẩn bị một chút quà đưa cho Ngô thị, mong rằng bà ta sẽ nhận mà chiếu cố đến con gái mình.

Ngoài ra, vài ngày tới, bà muốn tự mình đến Trương gia thăm hỏi Triệu Nguyệt Cầm.

Đi cùng có Lý thị và Triệu Tương Nghi, nam nhân trong nhà còn phải xuống ruộng làm việc, không thể sang thăm, dù sao đây cũng là chuyện vất vả đầu tiên mà phụ nữ phải trải qua. Có điều Triệu Tín Lương và triệu lão nhị cũng tự mình lên trấn một chuyến, mua mấy thứ đồ bổ đưa cho Phương thị, để bà đưa sang cho Triệu Nguyệt Cầm, đây cũng là một phần tâm ý của người làm ca ca như bọn họ.

Việc hiếm lạ là, tam phòng bên kia cũng đem vài thứ đến làm quà tặng, theo thứ tự là một bao táo đỏ và hai mươi quả trứng gà, so với phần quà tặng của Triệu tín lương và Triệu lão nhị thì phần của tam phòng bọn họ là ít nhất, nhưng đối với tam phòng mà nói đây cũng xem là rất nhiều rồi, nếu muốn đưa nhiều hơn nữa quả thật rất là khó.

Giữa lúc, Dương thị đang thao thao bất tuyệt nói cái đều là người một nhà, ý tứ là muốn cùng đến thăm Triệu Nguyệt Cầm, nhưng Phương thị lại sợ Dương thị ở nhà con rể nói chuyện không nên nói, liền cự tuyệt ngay.

Dương thị thấy chuyện không được, cư nhiên không biết xấu hổ mang hai mươi quả trứng gà về, Phương thị thấy thế xì một tiếng khinh miệt, thiếu chút nữa một cầm rổ trứng gà ném lên đầu nàng ta, nhưng không có làm, chỉ mắng Dương thị lòng dạ hẹp hòi, rồi đi thu gom trứng gà nhà mình bên này, sau đó đi đến Trương gia bên kia.

Bà cũng không muốn Triệu Nguyệt Cầm đang mang thai biết việc này, tăng thêm phiền não.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi- Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ.)

Đến Trương gia rồi, các nàng chỉ thấy Ngô thị và mấy người tiểu cô tử [ em gái chồng] ở nhà, Trương đồ tể thì đi ra ngoài làm việc, Trương Sâm cũng không có ở nhà, nghe nói là đến học đường trong thôn mượn sách để chuẩn bị cho cuộc thi Viện đầu thu, thi đậu liền thành sinh đồ tức tú tài, khi đó mới có tư cách tham gia Thi Hương.

Nếu Trương Sâm đậu kỳ thi Viện thành sinh đồ, lại đậu thi Hương nữa sẽ trở thành cử nhân, cuộc sống sau này của tiểu cô cô khỏi cần lo rồi, đến lúc đó tiểu cô cô không phải là người nàh nông nửa mà là người nhà quan.

Triệu Tương Nghi còn đắm chìm trong suy nghĩ đẹp, lại nghe thấy Phương thị không vui nói một câu: “Tuy nói đọc sách thực sự quan trọng, nhưng lúc này vợ mình đang mang thai, thế nào cũng phải ở bên cạnh chăm sóc cho vợ mình chứ, đọc sách hoài sẽ thành con mọt sách.”

Lời này vừa nói xong, Ngô thị vừa vặn nghe được vội đáp trả: “Tân hoàng hiện nay mới lên ngôi được hai năm, nói là triều đình đang khan hiếm nhân tài nên mới cố ý đổi khoa thi ba năm một lần thành một năm một lần, bây giờ đã là năm cuối cùng, nếu năm nay A Sâm nhà ta mà không đậu sẽ phải chờ thêm ba năm nữa đấy bà thông gia, bà nói xem chuyện này không phải là quan trọng hơn chuyện sinh con sao?”

Ngô thị nói xong lại nhanh phi phi nói: “Xem ta nói gì thế này, A Sâm nhà ta nhất định sẽ đậu, hai lần trước bỏ thi là bị bệnh và trong nhà có việc nên mới trì hõan đến bây giờ, lần này nhất định sẽ bình an thuận lợi thi đậu.”

“Đúng vậy” Một vị muội muội của Trương Sâm đứng một bên phụ họa theo, còn cố khoe khoang, “Đại ca nhà ta rất thông minh, mười một tuổi đã vượt qua thi Huyện trở thành học trò nhỏ, bây giờ chỉ cần chờ thi Viện bắt đầu, đậu rồi sẽ thành tú tài.”

“Không phải đâu, đại ca còn có thể đậu thi Hương năm nay để thành cử nhân đấy.” Một vị muội muội khác hưng phấn nói.

Theo lý thuyết con rể có bản lĩnh, cha mẹ vợ cũng vui vẻ, nhưng Phương thị thấy mỗi người trong Trương gia, lỗ mũi đã muốn phổng lên tận trời, vênh váo tự đắc, trong lòng cũng không vui vẻ mấy, chỉ nói muốn vào trong phòng trò chuyện với con gái.

Lý thị khách khí đặt quà tặng xuống, dắt Triệu Tương Nghi đi theo vào phòng, nhưng lúc bước vào chỉ thấy phương thị đang ôm con gái lẳng lẳng rơi lệ, khó có được lúc gặp nhau nên liền kích động, nội tâm cũng có chút chua sót.

Cũng không biết, có phải do ở Trương gia chịu nhiều cực khổ hay không mà chỉ thấy Triệu Nguyệt Cầm thành thục hơn rất nhiều, ngược lại còn tự mình an ủi Phương thị: “Mẹ, không có chuyện gì đâu, mẹ xem con không sao mà? Mẹ chồng con vì thấy đại ca nhà mình làm ăn buôn bán được, nên mới đối xử với con tốt hơn, bây giờ con lại có hài tử, khẳng định cuộc sống sau này sẽ tốt.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng nhà bọn họ chung quy đều có cái tính khắt khe, con nhìn tiểu cô tử của con xem, cách nói chuyện đó, làm như con rể được trời ban cho trí thông minh ắt tiền đồ vô lượng? Mẹ thấy Hoằng Lâm so với hắn còn thông minh hơn, trước khi mười tuổi sẽ vượt qua kỳ thi Huyện trở thành học trò nhỏ cho xem.” Phương thị lặng lẽ nói.

Triệu Tương Nghi đứng ở một bên cười, bà nội giống như đứa bé đang giận lẩy vậy.

Lý thị thấy thế, cũng chỉ cười cười, lại còn trấn an Triệu Nguyệt Cầm rất nhiều, còn lấy thân phận người từng trải dặn dò Triệu Nguyệt Cầm phải chú ý nhiều vấn đề.

Lát sau, Ngô thị bưng chè trứng gà trà tàu * bước vào phòng chiêu đãi bọn họ.

Mấy ngày qua, Triệu Tương Nghi thường xuyên tiếp xúc với trứng gà, trong nhà có mấy con gà mẹ mới đẻ trứng, hơn phân nửa số trứng đó nằm trong bụng Triệu Tương Nghi, vì vậy khi nhìn thấy chè trứngđã muốn nôn, chỉ cau mày ăn một muỗng.

Ngô thị mắt sắc nhìn thấy, không khỏi cười: “Nhìn xem, không phải ta nói đúng sao, lão đại nhà thông gia nhất định phát tài rồi, nếu không sao con bé này ngay cả trứng gà cũng không muốn ăn? Hẳn là ăn đồ tốt hơn đi.”

“Bà bà Nguyệt Cầm nói đùa.” Lý thị che chở Triệu Tương Nghi nói, “Tiểu hài tử khó tránh khỏi kén chọn, luôn luôn không thích ăn, nhà ta cũng không ngoại lệ, đừng thấy con bé không thích ăn trứng gà là cho rằng con bé kén ăn chỉ thích ăn đồ tốt hơn, hễ mà ta làm cải thái sợi đã ướp ăn với cơm cho con bé ăn, nó rất thích mà ăn rất nhiều.”

Triệu Tương Nghi nhìn Lý thị cười cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, Lý thị luôn dùng tình thương của một người mẹ chăm sóc nàng, như thể là mẹ ruột vậy.

Ngô thị cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ cười cười nhìn Triệu Nguyệt Cầm nói: “Nguyệt Cầm a, hôm nay người nhà mẹ con đến đây thăm con, con hãy thay ta bồi mọi người nhé, một lão thái bà tay chân vụng về cũng không tiện xen miệng vào, về phần việc trong nhà sau này con cũng không cần nhúng tay vào, mấy việc đó nên để mấy con nha đầu kia làm, con bây giờ là phụ nhân đã có mang, nên tịnh dưỡng thật tốt mà sinh hài tử.” Lời này vừa nói ra đã thấy có chút giả tạo, như là đang cố ý nói cho nhóm người Phương thị nghe.

Nói xong, Ngô thị nói muốn đi đến trù phòng nấu thuốc bổ cho Triệu Nguyệt Cầm, sau đó mới rời đi.

Phương thị bán tín bán nghi nhìn thái độ của Ngô thị đối với Triệu Nguyệt Cầm, chờ người đã đi mới lén hỏi một câu: “Ngươi Lúc con mới biết mình mang thai, mẹ chồng con có đối tốt như vậy với con không?

Triệu Nguyệt Cầm gật đầu: “Mọi người không cần phải lo lắng cho con, con sẽ chăm sóc mình cho tốt, còn có hài tử trong bụng nữa.”

Mọi người đều cười cười, Phương thị an ủi một hồi, lại tiếp tục hỏi Triệu Nguyệt Cầm vài vấn đề: “Con nôn oẹ có nhiều không? Gần đây ngủ rất nhiều? Thích ăn chau hay ăn cay? Thân thể có khó chịu không?”

Triệu Nguyệt Cầm cảm thấy lòng ấm áp, nhất nhất trả lời, lại mang điểm tâm cho Triệu Tương Nghi ăn, còn chọc nàng một lúc, mọi người cười nói với nhau, bầu không khí trong phòng cũng tốt lên.

Sau khi dùng cơm ở Trương gia xong, Phương thị liền dẫn người rời khỏi Trương gia, nhân lúc người Trương gia không chú ý liền len lét nhét một trăm văn tiền cho Triệu Nguyệt Cầm, Triệu Nguyệt Cầm lập tức trả lại, hoảng loạn nói một câu: “Mẹ, lần sau lai đừng … cho con tiền nữa, dù sao con bây giờ cũng không cần tiêu tiền, mẹ giữ lại dùng đi.”

Phương thị liền sinh nghi, thấp giọng dò hỏi Triệu Nguyệt Cầm: “Tiền lần trước nhà mình đem đến cho con đã bị lão tham bà kia lấy đi?”

Triệu Nguyệt Cầm không nói, Phương thị thấy thế không khỏi có chút hận không mắng được, nhưng Triệu Nguyệt Cầm dù sao vẫn là con gái mình, bà còn thương Triệu Nguyệt Cầm nhiều hơn, chỉ thu hồi một trăm văn, sau đó an ủi: “Được, lần sau mẹ đến sẽ mang một ít đồ bổ theo cho con dùng, tóm lại mấy thứ đồ này đều sẽ do nhà mình đưa tới, mẹ chồng con cũng không tiện tham lấy của con đâu, bà ta rất sợ bị người khác dị nghị. Con bây giờ đang mang thai, phải kiên cường lên, không được ủy khuất chính mình, ngàn vạn lần cũng không được ủy khuất hài tử trong bụng.”

Triệu Nguyệt Cầm nghe vậy, nước mắt liền chảy xuống.

Triệu Tương Nghi cũng không đành lòng, cũng bắt chước Phương thị an ủi Triệu Nguyệt Cầm.

=== =====

Về chế độ thi cử hồi xưa, mình xin nói qua một chút

Thi Huyện: người đậu sẽ gọi là học trò nhỏ

Thi Viện: những người đậu thi Huyện sẽ tiếp tục thi, đậu rồi sẽ gọi là Tú Tài hoặc sinh đồ

Thi Hương: Tú tài sẽ tiếp tục thi để thành Cử nhân

Thi Hội: Cử nhân thi đậu gọi là Hội Nguyên

Thi Đình: thi trước sân Vua, các Hội Nguyên đậu rồi sẽ phân ra theo thứ tự Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa

* Chè trứng gà trà tàu đây

images