Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 96 : Người nhà mẹ đẻ Dương thị đến

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Julia



Chờ nhà mẹ đẻ của Dương thị biết được tin tức thì đã ngày mười hai tháng tư rồi, dù sao hai nhà cách nhau không xa, khi người nhà mẹ đẻ Dương thị biết lập tức phong trần mệt mỏi chạy đến đây cùng ngày.



Người đến là Cao thị, mẫu thân của Dương thị.



Phương thị đang ngồi trong viện nhặt rau, thấy cao thị liền bỏ rau xanh trong xuống, lập tức đứng dậy nói: “Bà thông gia đến rồi?”



Cao thị ngày thường cũng hay khóc la om sòm, tính tình của Dương thị như vậy chính là di truyền từ Cao thị, chỉ là, hôm nay Cao thị thoạt nhìn có vẻ xấu hổ, hẳn là vì chuyện của Dương thị nên mới vậy.



Nhưng khi thấy Cao thị ngượng ngùng cười, xoa xoa tay khách sáo nói: “Ai dà, bà thông gia bây giờ đã có thể hưởng phúc rồi, việc dưới ruộng bà cũng không cần phải làm lụng vất vả đi? Nói xong, lại nhìn xung quanh, nịnh nọt, “Chậc, chậc, nhìn này, rau trồng trong viện mọc thật tốt, bà thông gia đúng là người cần cù.”



Phương thị cúi đầu cười, sau đó mời Cao thị vào nhà.



Vừa lúc Lý thị từ trong trù phòng đi ra nhìn thấy, liền lên tiếng chào hỏi Cao thị, vì dạo này không có chuyện gì nên Lý thị đến giúp đỡ Phương thị nấu ăn. Hiện tại đại phòng không có nữ nhân, cho nên mọi việc trong đại phòng đều do một mình phương thị làm hết, chẳng quá có một ít việc nhỏ cũng bị Triệu Tương Nghi cướp đến làm.



Bên này, hai người Phương thị và Cao thị cùng đi vào trong nhà, nhưng thấy Cao thị có vẻ không yên ngồi xuống, lại xoa tay nhăn nhó cười, sợ là có chuyện mới nói nhưng lại không dám nói.



“Ta nói muội tử này.” Phương thị vừa rót cho Cao thị một chén trà nóng, vừa đem dĩa đậu phụng đã rang đẩy đến trước mặt Cao thị, “Chuyện của con gái của mình chắc muội tử cũng đã biết? Nếu như hôm nay muội tử đến đây là để cầu tình cho con gái, thì nhà ta cũng hết cách, dù sao người cũng đã giải đến nha môn, không về được nữa.”




Cao thị thấy sắc mặt Phương thị có chút do dự, càng thêm thân thiết nói: “Bà thông gia, nếu bây giờ muốn thu hồi lại ý định hưu con gái tôi cũng không có chậm đâu, tốt xấu gì cũng nên lưu lại cái danh phận của con gái tôi ở nàh bà, tuy rằng nó phải ở trong tù mấy năm, nhưng khi tự do cũng chỉ có một chốn về, tôi van bà, xin bà đại phát từ bi.”



Lý thị rũ mi, mắt thấy Cao thị cũng chẳng phải hạng người tốt gì, hôm nay đến đây lại đưa ra yêu cầu như vậy, cũng không biết bên trong còn có chủ ý gì đây.



Vừa vặn Triệu Tương Nghi từ bên ngoài trở về, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng khóc la, lập tức dừng cước bộ lại, nàng còn tưởng rằng dương thị thật sự quay về.



Cái kẻ không biết tốt xấu kia mà trở về cũng khiến cho bao người phải khó chịu, khiến cho nàng nhớ lại chuyện xấu lúc Dương thị còn ở đây, Triệu Tương Nghi rất phiền chán bịt tai lại, đi vào trong nhà, muốn nhìn xem là có chuyện gì.



Vừa mới vào nhà, liền nghe được người kia tiếp tục cất lời: “bà nhìn nhà bà xem, ba người con dâu giờ chỉ còn hai, coi như lưu lại con gái tôi cũng tốt đi, cho dù vắng lặng nhưng người ta sẽ không ở sau lưng chỉ trỏ, bà nghĩ xem chuyện này mà truyền đi không phải là làm cho người ta phải chê cười sao, người ta sẽ nói con trai nhà bà không ai biết giữ vợ mình hết.”



“Bà đừng có ở đây mà nói loạn, mau nhanh ra khỏi nhà ta mau.” Triệu Tương Nghi lúc này đang đứng trước cửa, hai tay chống nạnh, môi vểnh lên, bộ dáng chính là đang rất tức giận, thật giống như Cao thị trước mắt đã phạm vào điều cấm kị của nàng.



Chính là khi đề cập đến Lã thị, cũng là có ý quở trách Triệu Tín Lương, đây chính là cấm kỵ của Triệu Tương Nghi



Phương thị nghe thấy cháu gái nói như thế, nháy mắt hoàn hồn, vứt bỏ luôn sự đồng tình với Dương thị, lạnh lùng nhìn Cao thị nói: “Không mở miệng bình thì làm sao biết trong bình có gì, đây cũng là chuyện của nhà ta, cũng không cần bà tới đây để quản, tục ngữ có câu, ‘nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi’, nữ nhi bà đã là người của Triệu gia, hôm nay xử trí nàng ta thế nào cũng là do người nhà bọn ta quyết định, dù bà có nói đến vỡ miệng ra, bọn ta cũng sẽ không thay đổi quyết định.”



“Bà mau đi ra ngoài” Triệu Tương Nghi cũng chưa từng gặp qua Cao thị, nhưng dựa vào khẩu khí của Phương thị cũng đoán ra được thân phận của Cao thị, tuy rằng nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao Cao thị lại đến đây, nhưng chỉ bằng câu nói mà nàng đã nghe khi đứng ở ngoài cửa, cũng làm cho nàng không vui rồi.