Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 97 : Đại phòng có cần thêm nữ nhân không?!!!

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Dựa theo tính tình hồ nháo của Cao thị, trong lòng bà ta tuy biết chuyện Dương thị có thể trở về Triệu gia chuyện không thể nào, nhưng vẫn muốn nháo lên, tựa như không quậy mọi người thì không được vậy, mặc dù Dương thị không thể quay về Triệu gia, nhưng bà ta vẫn có thể kiếm chút lợi.



Triệu Tương Nghi nào biết được ý nghĩ của Cao thị, trong lòng rất là bực bội.



Cũng may trời cũng chạng vạng tối, Triệu Tín Lương và mọi người cũng đã trở về, Cao thị thấy thế cũng không dám ở lại nữa, chỉ phẫn nộ ra khỏi Triệu gia.



Vì thế, Phương thị giống như hao tổn rất nhiều tinh thần mà ngồi xuống ghế, Triệu Tín Lương phải gọi nhiều lần bà mới mơ hồ nói một câu: “A? con vừa mới nói gì?”



Triệu Tín Lương tạm thời đem lời nói trong lòng nuốt vào, rất lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại rầu rĩ không vui, thân thể có chỗ nào không khỏe ư?”



Phương thị thấy lão đại hỏi liền hít thật sâu, rồi xoa xoa huyệt thái dương thấp giọng nói: “Cũng không phải…Chỉ là mẹ đang suy nghĩ, con người đôi lúc rất kỳ lạ, lúc vợ lão tam còn ở đây, mẹ thấy nàng ta không vừa mắt chút nào, luôn nghĩ sẽ có một ngày nào đó nàng ta bị trời phạt.” Nói đến đây, Phương thị lắc đầu, vô lực nói “Nhưng hai ngày nay, nàng ta phải ở trong tù, mẹ chỉ vừa nghĩ đến cảnh này thôi, trong lòng cũng rất là hoang mang, Tín Lương à, con nói xem chúng ta làm vậy có phải là nhẫn tâm quá không?”



“Ý của mẹ là, muốn con ra mặt đến tìm Hữu Căn, nhờ quan hệ mà thả nàng ta ra?” Triệu Tín Lương không tỏ ra thái độ gì, vứt luôn chuyện đang định nói với Phương thị.



Phương thị một hồi lâu không nói, cuối cùng chỉ lẩm bẩm:” Ta vốn kiên trì đi nàng ta đi gặp quan, dù sao nàng ta phải nhận gíao huấn mà thôi, nếu chuyện này mà giải quyết riêng, thì chỉ đơn giản đánh nàng ta vài cái, sau đó trực tiếp bảo lão tam hưu nàng ta …Khi đó ta vì tức giận, nên không có lo nhiều như vậy, cũng chỉ muốn hưu nàng ta cho xong, cho dù nàng ta không nhận được giáo huấn, đến lúc đó cũng quay về nhà chúng ta quấy rối, lại có thể làm thêm nhiều việc gây hại nữa, hậu quả kia ta thật không dám nghĩ đến…”



“Mẹ, thật ra không phải như mẹ nghĩ đâu?” Triệu Tín Lương suy nghĩ một lúc lâu, rồi ở ngay đối diện Phương thị ngồi xuống, “Kỳ thực ngày đó con giải nàng ta đến gặp Lý Chính, nhiều ít cũng có để ý. Sau lại nhìn thấy Hữu Căn ở đó, con cũng lặng lẽ dặn dò một câu, nếu sau này nàng ta có ý hối cãi vậy thì cũng dễ thương lượng hơn. Nói cách khác, Hữu Căn có đảm bảo với con, đến lúc đó sẽ tận lực rút ngắn kỳ hạn ở tù lại, nếu nàng ta có biểu hiện tốt có thể ra ngoài ngay không biết chừng.”
“Xảy ra chuyện gì? Sẽ không liên quan đến chúng ta chứ? Mấy người bọn họ có tìm đến chúng ta tính sổ không?” Phương thị vừa nghe ba chữ Bách Vị Lâu, tim liền đập thật nhanh, lo lắng hỏi.



Triệu Tương Nghi đứng ở một bên lẳng lặng nghe, tinh tế suy nghĩ.



Lại nghe Triệu Tín Lương nói tiếp: “Vạn Ph1uc Lâu cho người đến nói với con, Bách Vị Lâu hôm nay làm ra món mới, hơn nữa mỗi món đều là miễn phí, những khách nhân đương nhiên chưa thấy qua hấp dẫn như vậy, nên đều chạy qua Bách Vị Lâu. Kết quả, món ăn đều rất ngon, hơn nữa mọi người còn nhất trí cho rằng vị đạo có chút giống Vạn Phúc Lâu, chỉ là cuối cùng, người ăn món ăn mới đều xảy ra chuyện.”



“Gì? Con nói sao, chuyện là như thế nào?” Phương thị nhịn không được tò mò vội hỏi.



Chỉ nghe Triệu Tín Lương kể lại: “Phàm những thực khách ăn mới của bác Vị Lâu, sau khi trở về liền thượng thổ tả không ngừng, uống thuốc gì cũng không khỏi. Mắt thấy y quán trong Thanh Hà trấn đều chật ních bệnh nhân, ai nấy mặt đều hiện vẻ uể oải trắng xanh, nhìn rất dọa người, những bệnh nhân đó đều nói vì ăn món mới của Bách Vị Lâu xong mới xảy ra chuyện, nên cầm giấy chẩn bệnh đến Bạch Vị Lâu yêu cầu kiến giải, sau đó ngày càng nhiều người hơn, có người còn đến nha môn tố cáo Bách Vị Lâu, nói bọn họ xem mạng người như cỏ rác.”



“A? Tại sao có thể như vậy?” Phương thị có chút khó hiểu, sau đó lại nghĩ đến điểm quan trọng, “Có phải là do bí phương mà vợ lão tam đem đến không? Ai nha, Tín Lương, nếu quả thật là như vậy, con mau đến Vạn Phúc Lâu gặp Mạc lão bản để giải thích đi, miễn ông ấy cho rằng chúng ta cố tìm hợp tác với Bách Vị Lâu.”



Triệu Tín Lương gật đầu đáp ứng, nhờ hắn tự thuật lại, mà trong đầu cả nhà đều nghĩ đến tình cảnh của Bách Vị Lâu bên kia…



^^



Thiên Âm: Vì mình không có nhiều thời gian nên sẽ post trong blog trước, còn trong diễn đàn thì có bạn nào rãnh thấy dòng này thì xin post truyện giúp mình nhé