Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 100 : Trọng Vi sinh bệnh
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Lí Thư ngạc nhiên. “Tại sao nói vậy?”.
Thím Chân cười. “Thanh Liên là thông phòng, Đại thiếu gia làm
việc này cho dù Đại thiếu phu nhân biết thì có làm sao, nhưng thiếu gia
lại một lòng gạt thiếu phu nhân là vì cớ gì?”.
Lí Thư suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên hiểu được, khóe miệng vốn sầu
xuống cũng nhoẻn lên. Thím Chân thấy Lí Thư đã nghĩ thông, lấy ra một
gói trong hộp, nắm trong tay, lặng yên lui ra ngoài. Lí Thư biết bà sẽ
làm việc thỏa đáng, an tâm nhắm mắt lại, ngủ một lát. Cơm chiều xong,
thím Chân báo lại. “Đại thiếu phu nhân, Thanh Liên đã cơm nước xong, tôi gọi nó đến hầu hạ?”.
Lí Thư nghe thế liền biết thím Chân đã cho thuốc vào cơm của Thanh Liên, sự tình hoàn tất, cô cũng mừng rỡ hân hoan, nói. “Đêm nay Cẩm Thư hầu hạ đi, cho Thanh Liên cùng Đại thiếu gia”.
Cẩm Thư hiểu được bên trong tất có lý do, bởi vậy không ghen tị, chủ động nói. “Nô tỳ đi nói cho Thanh Liên, không cần mệt thím Chân”.
Trương Bá Lâm nhớ tới phen tình cảm mãnh
liệt ban ngày, nội tâm có chút mong chờ, nhưng trên mặt thần sắc như
thường, làm bộ để mặc cho Lí Thư an bài. Đến lúc lên đèn, Lí Thư bảo
rằng cần nghỉ ngơi, nói Trương Bá Lâm đi khoang thuyền của Thanh Liên,
Trương Bá Lâm vẫn nói. “Ta vẫn không đi, ở lại cùng em”.
Lí Thư đẩy anh ta. “Đừng giả vờ giả vịt, mau nhanh đi qua đó”.
Gặp ngay đúng lúc Lâm Y đến thăm Lí Thư, nghe thấy bọn họ nói chuyện, che miệng mà cười, Trương Bá Lâm hơi ngượng, vội chào hỏi một câu “Em dâu mời ngồi”, đứng dậy đi mất.
Lí Thư đang ngồi tựa vào bên cửa sổ, thấy Lâm Y đến liền đứng dậy, Lâm Y bước lên vài bước ngăn lại. “Không phải người ngoài, Đại tẩu mau nằm xuống, bằng không em đi đấy”.
Lí Thư thật là mệt, cũng không cố kị nghi thức xã giao, lại nằm xuống, nói. “Hôm nay nôn ra một hồi, thật là mệt mỏi, thím Chân nói những ngày khổ sở còn ở phía sau, lòng ta vẫn còn dọa đến hoảng”.
Lâm Y cười. “Em nghe Đại phu nhân nói, nôn ọe dữ là vì mang thai con trai, đứa bé nghịch ngợm thích làm ầm ĩ”.
Lí Thư nghe xong rất vui mừng, cười trả lời. “Em dâu nói thật là mát tai”.
Phương thị là người đầu tiên trả lời. “Ở mấy ngày không thành vấn đề, nhưng chúng ta không có tiền”.
Trương Lương liếc bà ta một cái, ý rằng con dâu muốn ở, chẳng lẽ bắt
bà trả tiền? Bọn họ rốt cuộc làm vợ chồng nhiều năm, Phương thị hiểu ánh mắt ông ta, gật đầu. “Thôi chúng ta dời lên bờ ở mấy ngày vậy”.
Trương Bá Lâm thấy bà ta đồng ý, lại hỏi Trương Đống và Dương thị.
Bọn họ phiêu bạc trên sông không ít thời gian, Trương Đống và Dương thị
đều cực muốn lên bờ ở mấy ngày, nhưng bất hạnh trong tay không có tiền,
liền lắc đầu. “Chúng ta ở trên thuyền thôi, các người chuyển đi khách điếm là được”.
Trương Bá Lâm hiểu bọn họ khó xử tiền bạc, mới nói. “Ngày ấy cháu đi mời lang trung, nhìn thấy bên cạnh có dịch quán, không bằng chúng ta đến đó ở?”.
Trương Đống và Dương thị vui mừng nói. “Như thế vừa hay, chúng ta đều chuyển đi ở mấy ngày”.
Thỏa thuận xong, mọi người quay về khoang chuẩn bị hành lí đơn giản,
Dương thị sai Lưu Hà đi thông báo cho Trương Trọng Vi và Lâm Y, khó khăn mới được lên bờ một lần, cả hai đương nhiên vui, gật đầu đồng ý.
Không bao lâu sau, hành lí chuẩn bị xong, Trương Bá Lâm dìu Lí Thư,
Lâm Y đỡ Trương Trọng Vi, hai phòng đi về dịch quán. Không ngờ tới nơi,
dịch quán tuy có, nhưng rách nát không chịu nổi, Lí Thư kiên quyết không chịu ở nơi đó, vì thế Trương Bá Lâm lại phải thương nghị lại, ngượng
ngùng nói với Trương Đống và Dương thị. “Bá phụ, bá mẫu, nơi này
thoạt nhìn giống như đã lâu chưa ai ở, chung quanh đầy tro bụi, cửa sổ
đóng mạng nhện, chúng ta đi khách điếm ở vậy?”.
Dương thị và Trương Đống liếc nhau, cực kì khó khăn mở miệng. “Các người đi ở đi, chúng ta quay về thuyền”.
Lâm Y biết bọn họ chỉ là không có tiền chứ thật ra vẫn muốn đến khách điếm ở, mới nói. “Trọng Vi phải dưỡng bệnh, chúng ta cũng ở khách điếm mấy ngày đi, vừa vặn con dâu có mang theo tiền”.
Phương thị cũng nói. “Ở khách điếm mời lang trung cũng tiện”.
Tất cả mọi người đồng ý, còn có người chấp nhận bỏ tiền, Dương thị có thể nói gì nữa, liền nhìn Lâm Y cảm kích, theo đoàn người đi vào trong
thành.