Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 101 : Đơn thuốc khác thường
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Trương Bá Lâm nói xung quanh bến tàu hầu như đều có quán trọ, vì vậy
đoàn người đi một vòng, tìm thấy một khách điếm cách bến tàu không xa
tên là Duyệt Lai, ngoài cửa có treo hai câu đối : Cận Duyệt viễn Lai, tân chí như quy*. Trương Bá Lâm đi vào xem trước, nhìn thấy bên trong sạch sẽ gọn gàng,
hỏi qua tiểu nhị, vẫn còn phòng trống, liền đi ra hỏi mọi người. “Là nơi này đi, thế nào?”.
*Chơi chữ 2 từ trong tên khách điếm. Duyệt = vui lòng, Lai đến. Nghĩa 2 câu đối là người ở gần thì thấy tâm
vui, người xa tới thì ưu ái chọn ở lại, mới đến mà tưởng như về nhà.
Mọi người đều gật đầu, lục tục kéo nhau đi vào, trong đó cám thấy mới lạ nhất chính là Lâm Y, từ lúc nàng xuyên qua đến Bắc Tống, đây là lần
đầu đi vào khách điếm, không nhịn được đưa mắt nhìn xung quanh quan sát. Khách điếm có hai tầng, lầu dưới bố trí bàn ghế phục vụ người đến ăn
cơm uống rượu, cầu thang bên trong dẫn lên, lầu trên là một dãy phòng
cho khách trọ ở lại qua đêm.
Tiểu nhị nghe nói bọn họ nhiều người như
vậy đều muốn trọ lại, vô cùng vui mừng, cúi đầu khom lưng dẫn bọn họ tới quầy đăng kí, không ngờ sắp xếp hết phòng trọ lại thiếu mất hai gian,
liền khó xử. Trương Bá Lâm trở lại hỏi mọi người. “Khách điếm này không đủ phòng, chúng ta kiếm chỗ khác vậy?”.
Chưởng quầy tiếc không muốn bỏ qua việc kinh doanh này, vội hỏi. “Vẫn còn hai phòng trống, chỉ là đã được một vị quan nhân đặt trước, các vị
khách quan trước đợi một chút, ta sai tiểu nhị đến hỏi, nếu anh ta không cần nữa thì đưa cho các vị ở”.
Tiểu nhị cầm khăn trong tay vắt ngay lên vai đáp. “Chưởng quầy,
Hồng Đại quan nhân mặc dù đặt phòng trước nhưng chưa đặt cọc tiền, không tính, hỏi làm chi nha, chúng ta trực tiếp đưa mấy vị khách quan này lên lầu luôn”.
Chưởng quầy trầm ngâm một lát, nói. “Thôi được, tạm thời ngươi đưa khách lên trước, nếu anh ta đến, ta sẽ thương lượng với anh ta sau”.
Tiểu nhị liền tiếp đón mọi người lên lầu, Trương Trọng Vi sợ gây ra rắc rối, kéo tay Trương Bá Lâm nói. “Ca ca, đã được người ta đặt trước rồi, chúng ta vẫn nên tìm nơi khác đi”.
Trương Bá Lâm gan to, nói. “Sợ cái gì, chúng ta cũng không phải
không trả tiền, cho dù người kia tìm tới, cũng là chưởng quầy thương
lượng, chúng ta có liên quan gì đâu”.
Trương Trọng Vi còn muốn khuyên nữa, Lí Thư bên cạnh lại nôn một
trận, Trương Bá Lâm vội vàng tiến đến đỡ cô, thím Chân vuốt lưng, Cẩm
Thư đưa khăn tay, Thanh Liên đi rót nước, nhất thời rối loạn một nùi.
Lâm Y lại gần kéo tay áo Trương Trọng Vi, nói nhỏ. “Quên đi, dừng ở đây thôi, Đại tẩu như vậy, sợ là không đi được”.
Lang trung đưa tay ra hỏi. “Đơn thuốc đâu? Xin đưa tôi nhìn xem”.
Lâm Y lấy phương thuốc Dương thị đưa ra, không ngờ sau khi lang trung xem xong, vẻ mặt kinh ngạc, vội hỏi. “Vị phu nhân này, đã từng uống thuốc theo đơn đây chưa?”
Lâm Y không hiểu, lắc đầu nói. “Chưa từng. Sao vậy, đây không phải thuốc ngừa thai ư?”.
Lang trung lương y như từ mẫu, thấy nàng lắc đầu, liền thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Sau đó giải thích. “Thuốc này ngừa thai thì đúng là ngừa thai, nhưng tất cả đều là dược liệu
mạnh, dùng chỉ một chút thì ngừa đến cả đời không thể sinh con”.
Lâm Y âm thầm kinh hãi, may mắn nàng cẩn thận phòng hờ, không lỗ mãng dùng ngay, bằng không cả đời tiếc nuối, hối hận cũng không kịp. Nàng
lấy lại bình tĩnh, nói. “Đa tạ lang trung đã cho biết, chẳng hay có loại thuốc nào có thể tạm thời ngừa thai mà không ảnh hưởng đến thân thể không?”.
Lang trung cười nói. “Thuốc ngừa thai đương nhiên là có, chẳng qua thuốc luôn có ba phần độc, đã là thuốc thì uống nhiều đều không tốt”.
Lời này không giả, Lâm Y lại hỏi. “Không biết thuốc ngừa thai dùng như thế nào?”.
Lang trung nói. “Sắc thuốc theo đơn đã kê, sinh hoạt vợ chồng xong thì uống ngay”.
Lâm Y âm thầm cân nhắc, uống thuốc kiểu đó cũng giống như thuốc ngừa
thai khẩn cấp của mấy ngàn năm sau, xong thì uống ngay lập tức, Trương
Trọng Vi lại ham thích chuyện đó như vậy, uống thuốc thường xuyên nhất
định sẽ hại thân thể, cân nhắc kĩ thì vẫn là canh ngày hành sự tốt hơn.
Vì thế cúi người tạ ơn lang trung, không mua thuốc gì cả, tay không ra
về.
Trở lại khách điếm, Trương Trọng Vi hỏi nàng. “Hiệu thuốc khác có rẻ hơn không?”.
Lâm Y đáp. “Có rẻ hơn vài văn tiền, nhưng em suy nghĩ nếu không
bốc thuốc tại hiệu kia, chỉ sợ lão lang trung chẩn mạch sẽ không tận
tâm, vì vậy không bằng trả thêm tiền, coi như phí vất vả của ông ta”.
Trương Trọng Vi cũng nghĩ như vậy, liền gật đầu, cười nói. “Đúng vậy, chịu thiệt tạo phúc”.