Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 102 : Canh thịt bò

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Lâm Y trong lòng có chút loạn, không đáp lời chàng, một mình ngồi

xuống cạnh cửa sổ, nghĩ tới đơn thuốc đó, phỏng đoán mục đích của Dương

thị. Từ trước tới giờ nàng vẫn nghĩ phương thuốc đó chỉ là thuốc tránh

thai bình thường, thậm chí âm thầm vui sướng vài ngày, nhưng không ngờ

dược liệu lại độc như vậy, thật sự khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, chỉ không rõ đơn thuốc này Dương thị đang nhằm vào nàng hay nhằm vào nha

hoàn thông phòng và thiếp thất. Nàng cẩn thận nhớ lại tình cảnh ngày ấy, lúc Dương thị giao đơn thuốc cho nàng, chỉ nói cho Thanh Miêu dùng, vẫn chưa đề cập gì khác, hẳn là hảo tâm muốn giúp nàng, không phải hại.



Trương Trọng Vi thấy nàng ngồi bên cửa sổ hồi lâu, liền đến gần hỏi. “Nương tử có gì khó khăn nghĩ không thông sao?”.



Lâm Y nhẹ nhàng cười, che giấu cảm xúc, hỏi. “Nghe nói lúc phụ thân chưa về quê, từng có nhiều thông phòng và thiếp thất, sao lại không có con thiếp sinh?”.



Trương Trọng Vi ngạc nhiên. “Em ngồi đây nửa ngày là đang nghĩ này sao?”.



Lâm Y lấy cớ. “Em nghe nói ngoài Tam lang ra, phụ thân còn có con trai”.



Nàng chẳng qua là thuận miệng hỏi, không ngờ câu trả lời của Trương Trọng Vi lại ngoài dự liệu của nàng. “Đâu chỉ một đứa, vài cái kia, chỉ là không thể nuôi lớn”. Chàng nói xong, nghi hoặc hỏi Lâm Y. “Vì sao đột nhiên em lại hỏi vậy, chẳng lẽ ca ca nói gì với em?”.



Có liên quan đến Trương Bá Lâm? Lâm Y vốn là người đặt câu hỏi, lại

bị Trương Trọng Vi biến thành không hiểu gì cả, bắt chàng giải thích.

Trương Trọng Vi thấy nàng không biết, không chịu mở miệng, quay về bàn

làm bộ nói rằng phải viết văn. Lâm Y trong lòng như bị mèo cào, làm sao

buông tha chàng, nhanh chóng đến quấy rối, một chút lấy mực bôi lên mũi

chàng, một chút lại vò giấy thành một cục. Trương Trọng Vi tiếc giấy,

vội nói. “Đừng náo loạn, sợ em rồi, đưa lỗ tai qua đây”.



Lâm Y thành công, cảm thấy mỹ mãn ghé tai qua, Trương Trọng Vi thì thầm. “Thật ra cũng không liên quan tới tới ca ca, chẳng qua là có một lần phụ thân và thúc phụ nói chuyện phiếm, bị ta và ca ca nghe thấy”.



Thì ra trước khi mẫu thân sinh Trương Tam lang, thiếp thất của Trương Đống từng sinh vài con trai con gái, nhưng kể từ khi Dương thị sinh

Trương Tam lang xong, thiếp thất lúc trước cũng vậy, thiếp thất nạp thêm cũng vậy, không ai sinh con nữa.



Lâm Y kinh ngạc hỏi. “Phụ thân nghi ngờ là mẫu thân làm sao?”.



Trương Trọng Vi sợ quá la lên. “Đừng vội nói bừa, là nói chuyện phiếm vậy thôi”.


chồng son đùa giỡn vui vẻ, bà ta còn chặn ngang làm chi, thật sự là

khiến người ta cười rớt răng.



Lưu Hà nói. “Cháu trai cháu dâu ăn cơm trong phòng, thím ở đó làm chi? Đại phu nhân mau vào quản quản”.



Dương thị trầm ngâm một lát, thực sự đi vào, lúc này trong phòng vẫn

giằng co, Trương Trọng Vi ngồi trước bàn, tay niết đũa nhưng không ăn,

chỉ nói. “Mẹ, con ăn no, để đó sau này lại ăn”.



Phương thị không buông tha. “Con vừa mới nói chỉ ăn năm khối, làm sao no?”.



Dương thị cười. “Em dâu bưng canh đến cho các cháu? Vì sao không giữ lại bản thân ăn, đừng nuông chiều bọn họ”.



Phương thị đáp không hề suy nghĩ. “Ruột thịt của mình, nuông chiều chút thì có làm sao”.



Dương thị trầm mặt xuống, không nói nữa, nhìn thoáng qua Lưu Hà, Lưu Hà liền cười tiếp lời. “Nhị phu nhân bưng canh thịt bò cho Nhị thiếu gia, không sợ Đại thiếu gia trách phu nhân bất công?”.



Phương thị chưa hề nghĩ tới, sửng sốt, Lưu Hà thừa dịp này kéo tay bà ta hướng ra ngoài, vừa đi vừa cười. “Ban nãy Đại thiếu gia còn hỏi Nhị phu nhân kìa, nói là sợ tô canh thịt bò

không đủ phu nhân ăn, muốn đưa của thiếu gia cho phu nhân, tôi cùng Nhị

phu nhân về nhìn thử đi, xem có đưa tới chưa”.



Phương thị dù cưng con trai sau, rốt cuộc vẫn bận tâm tâm tư của con

cả, sợ Trương Bá Lâm thật sự đến phòng bà ta, phát hiện bà ta tặng canh

cho Trương Trọng Vi, liền vội vàng bỏ rơi Lưu Hà, vừa âm thầm bịa lý do, vừa chạy vội về phòng.



Dương thị nhìn Trương Trọng Vi, bỗng dưng có chút đau lòng, âm thầm thở dài, thật lâu sau mới nói. “Các con ăn cơm đi”.



Lâm Y tiễn bà ra cửa, cảm ơn lại cảm ơn, nói. “Vừa rồi con đắc tội thím, đang không biết phải làm sao cho phải, may có mẫu thân đến giải vây”.



Dương thị cười khẽ. “Con và Nhị lang đang tâm sự trong phòng

mình, liên quan gì tới thím, đừng nghĩ nhiều, nhưng thật ra Thanh Miêu

canh cửa không tốt, nên phạt”.