Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 103 : Hàn Mai lên thuyền
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Thanh Miêu đứng cạnh không để ý, bỗng nhiên nghe Dương thị gọi tên mình, sợ nhảy dựng lên, vội quỳ xuống nói. “Nô tỳ thất trách, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân trách phạt”.
Thanh Miêu làm việc chưa bao giờ sơ suất, đặc biệt là việc liên quan
tới Phương thị, hôm nay là làm sao vậy, Lâm Y cảm thấy kì quái, không
định phạt cô, mà là chờ rảnh rỗi cẩn thận hỏi một chút, nhưng Dương thị
đứng đó, cũng cần phải làm ra vẻ, nàng nói. “Là con dâu không có năng lực dạy dỗ nô tỳ, liền phạt nhà ngươi tháng lương này”.
Dương thị cảm thấy phạt nhẹ, nhưng dù gì cũng là nha hoàn của Lâm Y,
bà không muốn can thiệp nhiều, gật gật đầu, dẫn Lưu Hà đi rồi.
Lâm Y vẫn giữ Thanh Miêu canh cửa, đóng cửa quay vào trong, thấy
Trương Trọng Vi vẫn không động đũa, vừa buồn cười vừa đau lòng, vội đi
đến gắp một khối thịt bò bỏ vào chén chàng. “Mau ăn thôi, nguội rồi hương vị sẽ không ngon nữa”.
Thật ra hai người đều cảm thấy xấu hổ vì
bị Phương thị quấy rối, đều làm như chưa có việc gì xảy ra, tiếp tục ăn
cơm. Chờ ăn xong, Trương Trọng Vi xoa xoa bụng phồng lên, cười. “May mắn thím tặng thêm một chén thịt bò, nếu không làm gì tới lượt ta ăn”.
Lâm Y liếc trắng mắt. “Chàng tranh ăn nhanh lắm kìa”. Nói xong chống cằm, lo lắng. “Thật không hay ho, khó khăn lắm mới được rống chàng một cái, lại bị thím nghe thấy, sợ bây giờ thím vẫn còn bực em”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta có người che chở, nhìn em sau này có còn dám ăn hiếp ta hay không”.
Lời còn chưa dứt, lỗ tai đã bị Lâm Y xách lên, kéo đến chỗ chậu đồng, buộc rửa sạch tay. Lâm Y mở hành lí, lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra, đưa cho chàng đổi. “Ta thấy sở dĩ chàng nhiễm bệnh là do ngày thường không sống sạch sẽ”.
Trương Trọng Vi không để ý, nhưng cũng không phản bác, vừa thay quần áo vừa hỏi. “Nương tử, em thích ăn thịt bò như vậy sao?”.
Lâm Y đáp. “Triều đình không cho bán thịt trâu bò, nào có ai bán
đâu, cầm tiền nhiều nữa cũng không được ăn, đương nhiên tham ăn chút.
Hồng viên ngoại này cũng giỏi thật, có thể tìm được nhiều thịt bò như
thế, chẳng lẽ nhà ông ta tự nuôi”.
Trương Trọng Vi lắc đầu. “Không ai giết thịt trâu bò cày, đó là mua từ mỏ muối”.
Thì ra Tứ Xuyên nhiều mỏ muối, giếng lắp ròng rọc kéo nước làm muối
cần sức trâu bò, một đầu trâu khỏe mạnh kéo nhiều thì nửa năm, ít thì ba tháng đã kiệt sức, không làm được nữa liền bị giết thịt, nghe nói canh
Bàn tay trắng nõn của Lâm Y đánh lên ngực chàng. “Chàng mơ đi”. Nàng kể lại chuyện Hồng Hàn Mai vào kinh nương tựa trưởng tỷ cho chàng nghe, nói. “Chẳng qua là tiện đường đưa một đoạn, không liên quan tới chàng, đến lúc lên thuyền, nhớ rõ không được nhìn ngó lung tung”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta nhìn nương tử là đủ rồi”.
Lâm Y hiếm có nghe được một câu tâm tình từ chàng, thật là vừa kinh
ngạc vừa vui mừng, không để ý chàng còn đang bệnh, chủ động chui vào
lòng chàng, âu yếm thân mật một trận.
Ngày thứ hai, Trương Trọng Vi uống thuốc xong, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, liền xuống lầu tản bộ, trùng hợp Trương Bá Lâm cũng đang đi
dạo, tiến đến sóng vai cười. “Khó trách ngày ấy cậu kiên quyết không nhận thứ nữ của Hồng viên ngoại, thực là nhan sắc kém chút”.
Trương Trọng Vi nói. “Em chưa gặp cô ta lần nào, làm sao mà biết, nhưng ca ca đừng lén nhìn tiểu nương tử nhà khác sau lưng Đại tẩu, không tốt”.
Trương Bá Lâm cuống lên. “Chớ nói bừa, anh đâu có nhìn lén, chẳng qua là cô ta vô tình đi ngang cửa phòng chúng ta, trùng hợp nhìn thấy thôi”.
Lúc này Lí Thư cũng xuống lầu, Lâm Y đỡ cô, cả hai nhìn thấy quan
nhân nhà mình, gật đầu mỉm cười. Trương Bá Lâm vỗ nhẹ sau lưng Trương
Trọng Vi một cái, nhỏ giọng uy hiếp. “Đừng nói linh tinh, cẩn thận anh tố cậu từng dạo lầu xanh”.
Trương Trọng Vi buồn cười đáp. “Ca ca cũng biết nói xấu?”.
Lâm Y và Lí Thư đã tới gần, cười hỏi. “Hai anh em nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”.
Trương Bá Lâm ngẩng đầu nhìn trời. “Ta thấy sắc trời hôm nay
không tồi, bệnh của Trọng Vi cũng đã khởi sắc, đang thương lượng không
biết khi nào lại khởi hành đây”.
Đã nhiều ngày Trương Bá Lâm chăm sóc Lí Thư từng li từng tí, bởi vậy cô không nghi ngờ anh ta, cười. “Nhị lang bệnh còn chưa khỏe, đừng đi ra ngoài lâu, dạo hai vòng thôi rồi về”.
Trương Bá Lâm nịnh vợ, vội tiến đến đỡ cánh tay Lí Thư. “Nương tử cũng đi nhiều rồi, cần phải trở về”.
Lâm Y trộm cười vợ chồng bọn họ, Lí Thư ngượng, túm Trương Bá Lâm bước đi.