Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 104 : Lên đường lần nữa

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Lâm Y hơi gật đầu, hỏi Trương Trọng Vi. “Bàn chuyện khởi hành mà mặt mày hớn hở vậy sao?”.



Trương Trọng Vi ầm ầm ừ ừ vài câu, rốt cuộc không chống đỡ nổi sức công phá của ánh mắt Lâm Y, nhỏ giọng nói. “Chẳng qua là ca ca ngại Hồng tiểu nương tử không đẹp”.



Lâm Y nói. “Nghị luận nhan sắc tiểu nương tử nhà lành sau lưng người ta, nên đánh”.



Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ca ca đương nhiên chột dạ, bỏ qua cho ca ca đi”.



Lâm Y nhớ tới bộ dạng khúm núm của Trương Bá Lâm trước mặt Lí Thư ban nãy, nhịn không được phì cười, dặn dò Trương Trọng Vi. “Không được học theo Đại ca”.



Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, nói. “Nương tử lại theo ta đi dạo một chút, mấy ngày chưa thấy thái dương”.



Lâm Y vốn là muốn khuyên chàng về phòng, thấy chàng nói đáng thương

như vậy, liền im lặng, theo chàng cùng đi dạo trước khách điếm. Đợi bọn

họ đi dạo xong, cả nhà đang tụ lại trong phòng Dương thị bàn chuyện, Lưu Hà đến mời. “Ở Đông Kinh không dùng tiền giấy, cũng không dùng tiền sắt, bởi vậy Đại lão gia Đại phu nhân đang thương lượng coi tính toán

thế nào”.



Lâm Y đang đốc thúc Trương Trọng Vi rửa mặt mũi tay chân, nghiêng người trả lời. “Bẩm lại với Đại lão gia Đại phu nhân, chúng ta lập tức đến”.



Lưu Hà vâng theo lui ra.



Trương Trọng Vi dùng khăn lau tay, nói với Lâm Y. “Thiếu chút nữa đã quên, trước khi vào kinh chúng ta phải đổi tiền sắt sang tiền đồng.

May mà phụ thân mẫu thân nghĩ tới, bằng không vào kinh lại đổi thì phiền toái lắm”.



Trước mắt bọn họ vẫn đang ở Tứ Xuyên, tiền sắt vẫn lưu hành tốt, Lâm Y cũng không biết tiền tệ Đại Tống không thống nhất, không khỏi âm thầm

kinh ngạc, hỏi. “Vậy tiền sắt và tiền giấy còn có thể dùng làm gì?”.



Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, đáp. “Phía Bắc hình như cũng có một hai nơi dùng tiền sắt, nhưng phần lớn vẫn là dùng tiền đồng”.



Lâm Y lại hỏi. “Tiền giấy thì sao?”.



Trương Trọng Vi lắc đầu. “Theo ta biết, chỉ có trong đất Tứ Xuyên mới dùng tiền giấy thôi”.



Không có tiền giấy làm sao thuận tiện, trong đầu Lâm Y hiện ra cảnh

kéo cả một xe tiền đồng đi mua đồ ăn, phụt cười. Trương Trọng Vi thấy
Giác ngộ cũng thật cao, Lâm Y ngạc nhiên liếc chàng, đang định khích lệ hai câu, Lưu Hà bẩm ngoài cửa. “Nhị thiếu phu nhân, Đại phu nhân mời thiếu phu nhân qua đó nói chuyện”.



Lâm Y vội sửa soạn dung nhan, đến khoang Dương thị, cúi người hỏi. “Mẫu thân tìm con có việc?”.



Dương thị đang lần chuỗi phật châu, nghe vậy mở mắt, nói. “Hồng tiểu nương tử kia mới vừa đến tìm ta, nói muốn đóng tiền cơm canh, con xem xem, tiền này nên thu hay không?”.



Hiện giờ Trương Đống và Dương thị một thân vô xu, tất cả chi tiêu đều là Lâm Y bỏ ra, bởi vậy Dương thị hỏi như thế Lâm Y nghe xong có chút

khó xử, lẽ ra Hồng Hàn Mai là khách, không nên thu tiền, nhưng lên kinh

đường xá xa xôi, không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu chi phí toàn

bộ hành trình đè lên nàng, Lâm Y chịu không nổi.



Nàng không có cách nào hay, đành hỏi lại Dương thị. “Con dâu nhỏ tuổi, chưa gặp qua chuyện này, mong rằng mẫu thân dạy con”.



Dương thị thấy nàng thành khẩn, thực dạy nàng. “Hồng viên ngoại

và phụ thân các con cũng không có giao tình gì sâu sắc, nhưng quả thật

quen thuộc Nhị lão gia nhiều hơn, không ngại con đi hỏi ý Nhị lão gia

Nhị phu nhân một chút”.



Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Hồng viên ngoại đã thân với thúc thúc hơn, vì sao không phó thác con gái cho thúc, ngược lại đưa đến chỗ chúng ta?”.



Dương thị lộ vẻ mặt khinh thường, nói. “Chắc là nhìn trúng nhà chúng ta nhiều người làm quan”. Nói xong lại bổ sung. “Trưởng nữ nhà bọn họ, gả vào nhà làm quan”.



Lâm Y hiểu, gật đầu nói. “Vậy con đến hỏi thúc thúc và thím”.



Khoang thuyền của Trương Lương và Phương thị ở ngay cách vách, nàng

rời khỏi phòng Dương thị, đi sang phải hai bước. Trương Lương không ở,

trong khoang chỉ có Phương thị, Lâm Y nói rõ ý đồ đến, Phương thị không

chút do dự nói. “Đương nhiên phải thu, cũng không phải con cháu nhà

chúng ta, vì sao phải nuôi không cô ta. Riêng khoang thuyền cô ta ở kia, cũng phải thu tiền”.



Lâm Y nói. “Khoang thuyền kia vốn là của Đại tẩu, cháu dâu không làm chủ được”.



Phương thị hào hiệp nói. “Cô không làm chủ được, ta có thể làm chủ, hiện giờ cô phải đến chỗ Hồng tiểu nương tử lấy tiền”.