Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 105 : Đến kinh đô

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Lâm Y không dám tin lời Phương thị, đi hỏi Lí Thư trước. Nàng vốn

tưởng Lí Thư luôn luôn hào phóng, đối đãi với Hồng Hàn Mai cũng không

ngoại lệ, không ngờ Lí Thư tự hỏi đi hỏi lại rồi nói cho nàng. “Cứ chiếu theo ý Nhị phu nhân mà làm”.



Cô thấy trong mắt Lâm Y lóe lên kinh ngạc, chủ động giải thích. “Chúng ta không hiểu rõ cô ta, chớ đối tốt quá, bị cô ta tưởng dễ mà bám riết lấy. Người tốt cũng khó làm”.



Lâm Y được dạy bảo, trở về bẩm báo Dương thị, Dương thị cũng thấy có

lý, sai Lưu Hà đến chỗ Hồng Hàn Mai thu tiền cơm canh và phí thuê

thuyền, một phần tiền giao cho Lâm Y, một phần đưa đến Lí Thư.



Vị Hồng tiểu nương tử kia nộp tiền xong, đại khái là cảm thấy người

nhà họ Trương tính toán keo kiệt, không dễ sống chung, bởi vậy trên

đường đi chỉ ru rú trong khoang, cực ít lộ diện. Nữ quyến nhà họ Trương

đều cho rằng cô nàng biết giữ quy củ, không thể hài lòng hơn, lỡ đâu gặp phải kẻ lả lơi càn rỡ, không biết còn đưa tới bao nhiêu phiền toái.



Ba thuyền một lớn hai nhỏ, qua Tiếp Châu, qua eo Cù Đường, vào Tam Hiệp, nước chảy một đường từ trên núi xuống

tráng lệ không diễn tả được, như thơ đã nói :



Triêu từ bạch đế thải vân gian,



Đổ từ mây bạc trên trời xuống,



Thiên lí giang lăng nhất nhật hoàn.



Ngàn dặm trường giang vẫn như ngày nào.



Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ,



Hai bên bờ chim kêu vượn hú không hề lặng,



Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.



Thuyền nhẹ đã vượt vạn núi cao.



Dọc theo Vu Sơn, vượt Ba Đông, Tỉ Quy, mọi người thuận lợi rời khỏi

cửa sông, ở lại Kinh Châu nhấm nháp cá hoa vàng mỹ vị, tiếp tục xuất

phát, qua Hoài Thủy, Biện Thủy, cuối thu đầu đông cập bến đô thành Đại

Tống – Đông Kinh.



Thuyền bọn họ đến bến đã là lúc màn đêm, Dương thị thương lượng với mọi người. “Trời đã tối, không bằng cứ ở trên thuyền nốt đêm nay, đợi ngày mai hừng

đông, sai người thuê phòng ốc xong, chúng ta lại xuống thuyền”.



Người nhà họ Trương phần lớn đến đã đến Đông Kinh, không còn cảm giác hưng phấn quá cao, bởi vậy gật đầu đồng ý. Lâm Y từ lúc xuyên đến Đại

Tống đến giờ đều chỉ chôn chân tại nông thôn Mi Châu, cực muốn nhanh

chóng nhìn ngắm Đông Kinh phồn hoa, bất đắc dĩ trời đã tối muộn, lại

không muốn cãi lời bề trên, bởi vậy đành nhịn xuống, theo Trương Trọng

Vi về khoang.



Nhưng nàng hào hứng quá, căn bản không ngủ được. Lăn lộn trên giường

mấy vòng, rốt cuộc nhịn không nổi nữa nói với Trương Trọng Vi. “Chúng ta lên bờ đi dạo một chút đi”.


mừng. Từ bến tàu đi ra, đầu tiên là thấy ngoại thành Đông Kinh, phạm vi

hơn bốn mươi dặm, do hào nước vây xung quanh, trong ngoài hào trồng đầy

dương liễu, thật là đẹp. Nghe kiệu phu giới thiệu, thành hào tên là Long Hà, tường hào sơn đỏ, cấm người lai vãng.



Cửa thành Đông Kinh dân cư nhộn nhịp, cửa chính có bốn, là Nam Huân

môn, Tân Trịnh môn, Tân Tống môn, Phong Khâu môn. Đoàn người không đi

qua cửa chính, vào thành qua cửa Trần Châu môn phía đông nam, bên cạnh

có con sông gọi là sông Huệ Dân, nhưng vì sông thông với Thái Châu, nên

người Đông Kinh đều gọi là sông Thái Hà.



Vì trước khi lên kiệu Lâm Y đã cho tiền thưởng, bởi vậy kiệu phu

giảng giải hết mực, nói xong đoạn này còn nhắc nhở nàng, khi hành tẩu ở

Đông Kinh, phải gọi sông này là Thái Hà, chớ gọi là sông Huệ Dân, bị

người ta biết là ở nơi khác đến, mua bán sẽ bị bắt chẹt.



Thì ra ở thời đại nào cũng có cảnh ma cũ bắt nạt ma mới, Lâm Y thầm nghĩ.



Vừa nói vừa đi, kiệu đã vào trong thành, trên đường càng lúc càng

nhiều người, Lâm Y nhớ lời Dương thị dặn, liền buông màn kiệu. Không bao lâu sau, Lưu Hà đến truyền lời, hỏi Lâm Y. “Phía trước có nhà bán mũ trùm, Đại phu nhân sai nô tỳ tới hỏi, Nhị thiếu phu nhân có muốn mua một cái không?”.



Lâm Y nói vọng từ trong ra, hỏi. “Lưu Hà, đội mũ trùm, có thể vén rèm nhìn phong cảnh chứ?”.



Lưu Hà cười đáp. “Đại phu nhân là sợ Nhị thiếu phu nhân nhìn không được, mới hỏi mua trước đó”.



Lâm Y cảm kích. “Cảm tạ mẫu thân thay ta”. Lại hỏi Lưu Hà. “Mũ trùm bao nhiêu tiền?”.



Lưu Hà đáp. “Trong cửa hiệu chỉ có các nương tử lui tới, Nhị thiếu phu nhân không ngại hãy xuống kiệu nhìn?”.



Lâm Y nghe xong, ngồi trong kiệu cười toe toét, mừng rỡ nói. “Vậy cô đi nhìn xem chung quanh có quán trà nào không, mời hai vị thiếu gia sang đó nghỉ chân, chúng ta vào cửa hiệu xem thử”.



Quán trà và quán rượu ở Đông Kinh cực kì phát đạt, tùy tiện đã tìm

được một cái, nhưng Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi nghe các vị nữ

quyến muốn mua mũ trùm, đều nói. “Cần gì tốn kém, chúng ta tự dạo dạo một lát là xong”.



Lâm Y xuống kiệu, cảm kích vén váy thi lễ, kéo Dương thị, gọi Phương thị, đồng loạt vào trong cửa hàng bán mũ.



Cửa hàng mặt tiền không lớn, chỉ có một quầy, sau quầy có đặt giá,

trên treo hơn mười cái mũ. Lâm Y nhìn nhìn, mũ trùm đại để chia làm ba

loại, một loại là khăn voan đỏ tân nương tử đội lúc thành thân; một loại là mũ trùm, bọc vải mỏng màu tím bên ngoài, đội xong sẽ che hết nửa

người; còn có một loại là nữ tử khi ở nhà vui chơi mang, rũ từ trên đỉnh xuống vai. Lâm Y rất nhanh chọn một cái mũ trùm voan tía, đội lên, voan tía mặc dù xem như trong suốt, nhưng rốt cuộc vẫn che khuất ít nhiều,

thế giới lập tức trở nên mông lung, nàng thật không quen.



Phương thị cũng thử mũ trùm voan, cũng không quen, chọn loại mang khi ở nhà, nói. “Ngày xưa em ở nhà cũng mang cái này, không bằng cũng mua giống thế đi”.



Dương thị nghiêm mặt. “Chúng ta bây giờ đang ở bên ngoài, sao có thể giống như ở nhà được, em dâu nên chọn mũ trùm kín vào”.



Phương thị nói lại. “Đại tẩu bảo chúng ta mua, sao Đại tẩu không động?”.



Dương thị thản nhiên nói. “Ta có mũ trùm cũ, ngay trong cỗ kiệu”.