Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 111 : Kĩ quán khắp nơi

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Thanh Miêu chu miệng nói. “Em biết trước thể nào Nhị thiếu phu nhân cũng ra phụ nên mới cố ý tránh chủ tử”.



Lâm Y ngạc nhiên. “Vì sao?”.



Thanh Miêu đáp. “Nhị thiếu phu nhân nay đã khác xưa, chỉ sợ chớp

mắt sẽ là cáo mệnh phu nhân, sao có thể giống như trước, mọi việc đều tự động tay?”.



Lâm Y cười to. “Nếu muốn ta làm cáo mệnh phu nhân không đụng ngón tay vào bất kì thứ gì, ta thà về nông thôn, làm nông phụ giàu sang

sướng hơn”.



Thanh Miêu nói không lại Lâm Y, đành phải tùy ý nàng cùng dời gạch,

động tác lưu loát trát đất sét. Bếp đắp được phân nửa, Trương Trọng Vi

trở về, gia nhập hàng ngũ làm việc. Ba người cùng làm, tốc độ nhanh hơn

nhiều, đuổi kịp trước khi trời tối đen đã đắp xong cái bếp đơn sơ.



Trương Trọng Vi đi vòng quanh bếp, ánh mắt thưởng thức, vỗ tay nói. “Đại công cáo thành, nương tử, chúng ta ra ngõ mua cơm chiều ăn, ngày mai có thể tự mình nổi lửa”.



Lâm Y thấy sau khi trở về tâm tình chàng rất tốt, ngạc nhiên hỏi. “Chuyện Hồng viên ngoại, không có gì đáng lo?”.



Trương Trọng Vi nhìn sang cách vách, không đáp, thẳng đến khi quay về phòng mới nói. “Việc này ta không làm chủ được, hết thảy nghe theo phụ thân, sốt ruột có được gì đâu?”.



Lâm Y nghĩ cũng đúng, liền hỏi. “Vậy phụ thân có chủ ý gì?”.



Trương Trọng Vi nói. “Ca ca viết thư cho Lí thái thú, phụ thân

bảo ta sáng sớm mai lập tức đi báo quan, miễn cho không ai biết, lại

thật nghĩ chúng ta lừa gạt con gái nhà lành, nếu sự tình sau đó vẫn

không giải quyết xong, phụ thân tính toán sẽ đi tìm đồng nghiệp ngày xưa hỗ trợ”.



Lâm Y đáp. “Đã có phụ thân mưu tính, em cũng an tâm, làm theo là được”. Nói xong gọi Thanh Miêu bưng bồn nước đi vào, hai người cùng rửa tay,

sang cách vách hỏi Trương Đống và Dương thị buổi tối muốn ăn gì.



Dương thị thấy Lâm Y bộ dáng hào hứng bừng bừng, liền biết nàng đang định đi dạo phố, nhân tiện nói. “Các con đi đi, ăn no rồi về, mang về cho chúng ta một hai món bất kì là được”.


Lâm Y lớn giọng, dứt khoát chém đinh chặt sắt. “Chàng nói đúng, ta không thích, chỉ cần người nữ khác dựa vào chàng gần chút thôi ta đã chịu không nổi rồi”.



Lời này quá mức lớn mật, Trương Trọng Vi đỏ mặt, vội vàng nhìn quanh tứ phía, nhỏ giọng nói. “Ta biết rồi, ta biết rồi”. Nói xong lại gần nắm tay nàng. “Nương tử, ta không bao giờ đến chính điếm nữa là được, em đừng giận, chúng ta đi ăn cơm ha, không được để nương tử bị đói”.



Lâm Y tâm tình phức tạp, giận dữ nói. “Chỉ cần chàng bước vào

chốn quan trường, làm sao không đi chính điếm xã giao cho được, giữa

đồng nghiệp với nhau cũng phải đi uống vài li kết nối cảm tình, trừ phi

chàng đừng làm quan”.



Trương Trọng Vi nói. “Ta khổ công học hành mấy năm nay, trải qua

bao khó khăn, có thể nào không làm quan chứ, cùng lắm thì dù cho có đi

tửu lâu, ta cũng liều chết không cho kĩ nữ hầu hạ”.



Đến mức cả “liều chết” cũng nói ra rồi, Lâm Y bật cười. “Tạm thời tin chàng lúc này, đừng nói một đằng làm một nẻo, nếu để ta biết được…

Hừ, ta không có hiền lành tốt tính như Đại tẩu đâu”.



Nàng chỉ là uy hiếp Trương Trọng Vi vậy thôi, không ngờ Trương Trọng Vi lại liên tục gật gù, vừa đi vừa nói. “Thật ra Đại ca cũng không phải háo sắc, chỉ là Đại tẩu cứ đẩy người khác vào lòng Đại ca, làm gì có chuyện mỡ dâng tới miệng mèo lại chê”.



Câu này có lí, nhưng Lâm Y suy nghĩ cẩn thận một chút, vẫn là vạch lá tìm sâu, bác bỏ chàng. “Chàng chỉ biết hướng về Đại ca, hai đứa nha hoàn thông phòng của Đại

ca, Cẩm Thư là Đại tẩu tặng, nhưng Thanh Liên là do Đại ca tự thu,

chuyện kĩ quán, chẳng lẽ cũng do Đại tẩu dạy?”.



Trương Trọng Vi thật đúng là huynh đệ tình thâm, một lòng muốn biện hộ cho Trương Bá Lâm, quay đầu lại nói. “Đại tẩu nhất định không nói cho Đại ca biết không được đi kĩ quán”.



Lâm Y nghĩ nghĩ, đáp. “Hẳn là chưa từng nói, nhưng có liên quan gì?”.



Trương Trọng Vi xoay theo hướng khác, nói. “Đã không dặn là chớ đi, hiểu ngược lại là được phép đi, đã được phép, ca ca đương nhiên muốn đi”.



Ngọn lửa trong lòng Lâm Y lại phụt lên bừng bừng, liếc chàng. “Theo cách chàng nói thì, nếu Đông Kinh có dịch vụ vui vẻ mới, ta không biết

nên không nhắc nhở chàng, vậy thì chàng tự giác đi có phải không?”.



Trương Trọng Vi bất đắc dĩ nói. “Em nghĩ cái gì vậy, ta đã biết sao còn có thể làm những việc khiến em nổi giận”. Nói xong buông tay, cũng phát giận dỗi ngược lại. “Em đề phòng ta cả ngày như vậy, có phiền hay không?”.